Chương 11 Đều Đã Mắc Thành Như Vậy, Cậu Nói Xem KTV nào Đứng Đắn!!!

Editer : camuoii

Bạch Niệm bình tĩnh nhìn Đỗ Hoàn Sanh ăn đến mồ hôi đọng đầy đầu mũi, xác định đối phương là thật sự không chê, lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Ăn uống xong, Đỗ Hoàn Sanh và Bạch Niệm cùng nhau trở về.

Đỗ Hoàn Sanh hút mạnh một ngụm trà sữa, phát hiện trà sữa hơn nửa ly đều là topping.

Mặt trên còn bỏ thêm một tầng trân châu.

Cậu híp mắt, xem xét liếc nhìn cái người cũng uống trà sữa bên cạnh Bạch Niệm, kinh ngạc nói: “Cậu sao biết tôi thích uống kiểu này a?”

Bạch Niệm gãi gãi đầu: “Tôi, tôi đoán mò.”

Thật ra cậu là ở tiệm trà sữa chọn loại mắc nhất, ly lớn, còn thêm một phần topping.

Đỗ Hoàn Sanh bị cậu làm cảm động đến thiếu chút nữa đã khóc, một người chu đáo tri kỷ như vậy, Yến Tiêu thế nào lại tổn thương cậu chứ!

Con đường gần Kinh đại, có không ít người tản bộ, chạng vạng nhưng cũng thật náo nhiệt, Đỗ Hoàn Sanh tâm tình còn khá tốt.

Đang nói chuyện, điện thoại Bạch Niệm vang lên.

“Ân, cửa hàng trưởng.”

“Tôi bây giờ......” Cậu cầm điện thoại nhìn Đỗ Hoàn Sanh, có chút do dự.

Đỗ Hoàn Sanh sát vào hạ giọng nói với cậu: “Không sao đâu, cậu nếu có việc thì đi trước đi.”

Bạch Niệm nhìn cậu biểu tình xin lỗi, sau đó tiếp tục nghe điện thoại nói: “em hiện tại rảnh, có chuyện gì sao?”

Đỗ Hoàn Sanh đi mệt, kéo Bạch Niệm đến ven đường ngồi xuống, cậu một bên uống trà sữa, một bên nhìn Bạch Niệm gọi điện thoại.

“em...... Vậy được rồi, em bây giờ đón xe qua.”

“Làm sao vậy?” Đỗ Hoàn Sanh thấy cậu sắc mặt không tốt lắm, hỏi.

“chỗ làm lúc trước của tôi hiện tại đang thiếu người, cửa hàng trưởng làm tôi qua hỗ trợ.”

“ hình như cậu không tình nguyện.”

Bạch Niệm gật gật đầu, KTV mặt ngoài là chỗ ca hát giải trí, trên thực tế bên trong còn có một ít kiểu phục vụ khác.

Lúc trước cậu từng xém bị qua, bởi vì vậy nên có người chụp hình cậu tới đây làm việc, rồi phát tán trên diễn đàn với Tieba.

“Cậu nếu đã không còn làm ở đó nữa, thì cũng đừng đến đó nữa.” Đỗ Hoàn Sanh kiến nghị nói.

Bạch Niệm nói chuyện thanh âm càng ngày càng nhỏ: “thật ra là cửa hàng trưởng vừa rồi nói với tôi, hôm nay buổi tối tăng ca sẽ được gấp đôi tiền lương.”

Đỗ Hoàn Sanh không tiếng động mà thở dài một hơi, đôi mắt quay tròn dạo qua một vòng, cuối cùng nói: “Tôi đi cùng với cậu!”

Nếu nhớ không lầm thì, buổi tối hôm nay cốt truyện chính là, công thụ tuyến tình cảm có đột phá.

Đến lúc đó, cậu sao lại không ở đó được?

Bạch Niệm có chút lo lắng mà nói: “Tôi sợ tôi không rảnh để ý đến cậu.”

Đỗ Hoàn Sanh xua xua tay: “cậu không cần quan tâm tôi.”

Thấy cậu kiên trì, Bạch Niệm đành phải đáp ứng.

Mười phút sau, xe taxi ngừng ở một tòa nhà cao cấp, Đỗ Hoàn Sanh miệng không tiếng động mà há to.

“Bạch Niệm, cậu xác định nơi này là KTV?”

Bạch Niệm chưa thấy qua chuyện đời, nhưng nơi này chính là KTV, không phải KTV thì là gì?

Đỗ Hoàn Sanh biểu tình có chút hơi hơi vỡ ra, vai chính thụ cũng quá đơn thuần rồi......

Bạch Niệm ngựa quen đường cũ dẫn theo Đỗ Hoàn Sanh vào trong, thật mau liền tới chỗ cho nhân viên thay đồ.

Đỗ Hoàn Sanh trơ mắt nhìn Bạch Niệm vừa rồi con ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, bây giờ đã mặc vào một thân sơ mi trắng, eo nhỏ bị chiếc quần tây ôm lấy , nhỏ nhắn mềm mại trên cổ còn đeo một chiếc nơ.

Quần tây vừa người bóng loáng, đem cặp mông căng tròn phô ra không thiếu miếng nào.

Đỗ Hoàn Sanh hít hà một hơi.

Đều đã như vậy, cậu nói cho tôi biết đâu là KTV đứng đắn?

Đỗ Hoàn Sanh gian nan mở miệng kiến nghị nói: “Tôi cảm thấy bộ quàn áo này của cậu...... Ngạch, tốt nhất đổi một chút. Cậu thấy sao?”

Dựa theo kịch bản tiểu thuyết, Đỗ Hoàn Sanh không khó tưởng tượng cậu mặc một thân quần áo này đi ra ngoài sẽ bị bao nhiêu người theo dõi.

Bạch Niệm có chút ảo não: “Cậu cũng cảm thấy khó coi phải không, chính là ở đây không có quần áo khác, đồng phục đều là thống nhất.”

Đỗ Hoàn Sanh biết cậu trong lòng nhạy cảm, lúc trước khẳng định là bởi vì mặc này đã bị người khác nhục mạ.

“Không phải, cậu mặc cái gì cũng đều rất đẹp, chính là quần áo này không quá đứng đắn. Cậu lớn lên đẹp như vậy, mặc như vậy có điểm nguy hiểm. Cậu không biết là bên ngoài những nam nhân đó như sói đói lau ngày vậy đó.”

Bạch Niệm mặt hơi hơi đỏ lên: “Cảm ơn cậu khen tôi.”

Đây là vấn đề khen không khen sao, hiện tại chủ yếu chính là chạy nhanh thay quần áo a!

Cố tình Bạch Niệm đối với bản thân sắp gặp phải nguy hiểm không hề phát hiện ra, hơn nữa cửa hàng trưởng vẫn luôn ở bên thúc giục cậu.

Bạch Niệm vội vội vàng vàng dưới sự trợ giúp của Đỗ Hoàn Sanh thay sơ quần áo lại, không thế để mông lộ ra được, lúc này mới đi ra ngoài.

Hoàn Sanh ở chỗ nhân viên nghỉ ngơi chờ cậu, không bao lâu liền nhàm chán, đứng dậy đi ra ngoài.

Ghế lô bên ngoài song song sáu người đứng phục vụ, ba nam ba nữ, không người nào mà không phải là tướng mạo xuất sắc, dáng người cao ráo lại trẻ tuổi.

“Ghế lô hôm nay tới đều là các công tử nổi danh ở kinh đô, có sinh nhật của thiếu gia nào đó”

Quản lý cũng thật khôn khéo, hắn hôm nay cố ý chọn đều là người lớn lên tướng mạo xinh đẹp.

Ở bên trong đang cuồng hoan, mấy phục vụ xinh đẹp đi vào, nói không chừng là cùng thiếu gia đó vui vẻ, là có thể bán nhiều thêm mấy chai rượu, chẳng phải là lập công sao?

Bạch Niệm nghe thấy cậu nói từ “Hầu hạ” này , ẩn ẩn phát giác có chút không đúng.

“quản lý, tôi….tôi không bồi rượu.” cậu đứng ở bên phải, nhỏ giọng mà kháng nghị nói.

Quản lý liếc cậu một cái, bất mãn mà chẹp miệng một tiếng.

Cũng đã tới chỗ này, cái gì mà tỏ ra thanh thuần.

Nhưng thời gian cấp bách, hắn vẫn là trước đem người trấn an tốt: “mấy cậu đều là sinh viên, tôi sao có thể cho các cậu đi bồi rượu.

Các cậu chỉ cần ở một bên xem bọn họ uống rượu, nhìn xem thời điểm cần rót thêm không để cạn là được.”

Những thiếu gia đó ra tay rộng lượng, nãy giờ đã có mấy phục vụ đi vào.

Hiện tại bên trong không chừng đã loạn hết cả lên.

Đi vào, bồi hay không bồi liền không phải quản lý đó nói là được.

Trấn an xong, quản lý đẩy cửa ra, đem người mang theo đi vào.

Bạch Niệm trong tay bưng mâm đựng trái cây, đi ở cuối cùng.

Cậu cuối mặt xuống, ý đồ hạ thấp độ tồn tại của mình.

Cửa lớn được mở ra, bên trong âm thanh ồn ào náo động nháy mắt xuyên thấu màng tai.

Ghế lô rất lớn, vòng tròn trên sô pha có thể đông thời ngồi mấy chục người.

Quản lý khom người nói nói mấy câu, liền rời đi.

Bạch Niệm đi theo những người khác đem mâm đựng trái cây dọn xong, an phận đứng ở một bên đợi lệnh.

Bởi vì là đứng, cho dù rũ mắt, cũng có thể thấy trên sô pha người khác đang làm cái gì.

Rõ ràng tiếng nước ngay cả âm nhạc cũng không lấn át được, Bạch Niệm nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mặt rũ càng thấp hơn, gắt gao nhìn chằm chằm chân mình.

Thẳng đến khi trước mặt có một người, Bạch Niệm cả người cứng lại, chỉ cảm thấy cả người đều bị một cái bóng bao lấy.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng trầm thấp: “Ngẩng đầu.”

Bạch Niệm lặng lẽ nhìn thoáng qua sô pha, bồi rượu nữ trên người cơ hồ đều bị lột sạch, còn vài cánh tay ở trên người cô......

Bạch Niệm tim đập nhanh hơn, đầu ngón tay bắt đầu run nhè nhẹ lên.