Chương 12 Thế Giới Tiểu Thuyết Điên Cuồng vậy Sao??

Editer : camuoii

Người trước mặt không hề kiên nhẫn, ngón tay có vài vết chai mỏng nâng cằm cậu lên.

Thẳng đến khi Bạch Niệm ngẩng lên, ánh đèn từ trên chiếu xuống gương mặt cậu.

Chiếc mũi cao cùng với bờ môi mỏng, ánh mắt long lanh, hốc mắt còn phiếm ánh nước.

Yến Tiêu biết cậu, gương mặt này đủ để người ta gặp một lần khó quên, giờ phút này gương mặt ấy gần ngay trước mắt, trong lòng không khỏi động một cái.

“Đó không phải Bạch Niệm Khoa của nghệ thuật sao?”

Không biết ai thấy Bạch Niệm hô lên một tiếng, ngay sau đó ánh mắt mọi người đều dồn về đây.

Cằm Bạch Niệm bị Yến Tiêu dùng sức giữ lấy, gian nan mở miệng: “Buông tôi ra.”

Thanh âm nghe không có tí uy hϊếp nào, dính dính nhớp nhớp, Yến Tiêu đem cằm thả mạnh ra.

Bạch Niệm không đứng vững, tay chống ở mặt bàn mới không bị ngã.

Khi đứng lên, Yến Tiêu đã ngồi lại sô pha, cả khuôn mặt chìm trong ánh đèn u ám.

“Tôi nói cậu ta là trai bao mà mấy cậu còn không tin.”

Bạch Niệm bị vài người đi lên vây lấy, những người này cậu cũng có chút ấn tượng ấn tượng, tóm lại mấy người này đều từng trào phúng cậu.

“uầy, cậu bao nhiêu tiền một đêm, bổn thiếu gia bao!”

Bả vai bị người kia hung hăng chọc, Bạch Niệm lảo đảo một bước.

“Tôi không bồi rượu, tôi là người phục vụ.”

Mấy người kia nghe cậu nói như vậy, tức khắc cười lớn.

Xung quanh tửu sắc đầy trời, nhóm phú nhị đại sinh hoạt cá nhân vốn dĩ đã hỗn loạn.

Không bán, dùng thủ đoạn là được rồi.

“Một ly rượu 500, cậu uống tiền là của cậu!”

Bồi rượu nữ bên cạnh nam sinh tuổi trẻ từ trong bóp móc ra sấp tiền mặt đè ở đế ly, nhìn Bạch Niệm nói.

Bạch Niệm không phải trì độn, cũng biết đối phương đang vũ nhục cậu.

Nhưng cậu cũng biết, những người này không thể trêu vào.

Thấy cậu do dự, ở một bên mấy người đứng xem cũng khinh thường mà cười.

Bồi rượu nữ thấy cậu ngượng ngùng xoắn xít, thân thể mềm mại cọ lên cánh tay người nọ: “Vương thiếu, tiền này tôi kiếm được không!”

Giọng nói nữ nhân ngọt ngào Bạch Niệm nghe mà cả người nổi da gà, cậu cắn môi lặp lại nói: “Tôi không bồi rượu, tôi chỉ là phục vụ.”

“Cậu dựa vào bản lĩnh chính mình kiếm tiền, không mất mặt!”

Trong đầu nhớ tới lời Đỗ Hoàn Sanh nói với cậu, Bạch Niệm trong lòng có thêm lý do để cứng rắn.

Vương thiếu mất mặt, lập tức đem cái ly ném qua.

Bạch Niệm né không kịp, cẳng chân tức khắc bị đập trúng đến đau xót, lập tức ngồi xổm xuống rên một tiếng.

“Mẹ nó kỹ nữ, cùng lão tử diễn vai trong sạch cái gì, cúc hoa cũng không biết chơi thành cái dạng gì rồi, nghĩ bổn thiếu gia nhìn trúng cậu sao?”

Người khác thấy hắn phát hỏa, lên tiếng khuyên hắn.

“Vương kỳ, cậu vì một MB mà tức giận cái gì, người ta chính là chướng mắt cậu mà thôi!”

“Chính là, người chống lưng cho cậu ta là Đỗ Hoàn Sanh, hào môn giàu số một Kinh Đô, còn trông chờ cậu ta nhìn trúng chúng ta sao?”

Nghe thấy tên Đỗ Hoàn Sanh, Bạch Niệm chịu đựng đau nhức đứng lên: “…… Tôi cùng Hoàn Sanh không phải cái loại quan hệ đó!”

“Nha, tiểu bạch hoa?”

Bả vai Bạch Niệm bị một người đè lại, cậu một tay đỡ đầu gối mới không đến nỗi té ngã.

“Mới như vậy đã vội vã nói thay Đỗ Hoàn Sanh, còn nói không phải thật sự.”

“Nói thật, ta thấy cái kia của Đỗ tiểu thiếu gia với cậu không khác biệt lắm, có thể đút no cậu sao? Ha ha ha ha”

Những người trên ghế lô đều giống nhau, đều đã uống rượu mấy cái ô ngôn uế ngữ đều nói ra được.

Bạch Niệm cắn chặt môi dưới, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười trong sáng cùa Đỗ Hoàn Sanh.

Không biết lấy dũng khí từ đâu cậu một tay đem người đẩy ra, quát: “Tôi và Đỗ Hoàn Sanh chỉ là bạn bè, không cho mấy người nói như vậy.”

“Cậu ấy tốt nhất, là người tốt nhất đối với tôi.”

“Mấy người không thể nói cậu ấy như vậy!”

Bạch Niệm ngực phập phồng kịch liệt, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh đèn nhiễm một tầng phẫn nộ.

Bộ dáng này của cậu, càng làm cho người ta khó cưỡng lại du͙© vọиɠ, cậu bị người kia hung hăng nắm lấy lập tức có người vây đến muốn đem cậu ấn lên sô pha.

Bạch Niệm kịch liệt giãy giụa, nước mắt trào ra, hoảng loạn mà đạp loạn xạ.

Cậu chỉ cảm thấy thật ghê tởm, những người này thật ghê tởm.

Hoàn Sanh còn đang đợi cậu, bản thân ra ngoài không được, cậu nhất định sẽ lo lắng.

Bạch Niệm dần dần không còn sức lực giãy giụa, nhìn trần nhà, khóe mắt trượt xuống một hàng nước mắt.

“Đủ rồi!”

Yến Tiêu gầm lên một tiếng, đứng lên đem người từ sô pha lôi dậy, ở trước mọi người hắn đem cậu từ sô pha lôi ra.

Bạch Niệm bị hắn túm tới cửa, sau đó bị hắn ném ngã xuống đất.

Cậu đôi tay chống mặt đất bắt đầu kịch liệt ho khan, vừa rồi hình như có người bóp cổ.

“Cảm, cảm ơn.” Bạch Niệm bình ổn lại đây một chút, nhìn hắn nói cảm ơn.

Yến Tiêu cau mày tâm tình rất kém, đen mặt nói: “Nếu đã theo Đỗ Hoàn Sanh, thì không cần đến những nơi như này làm!”

Nghe thấy hắn nói, Bạch Niệm tự giễu mà cười cười, quả nhiên, không ai nguyện ý tin tưởng lời cậu nói.

Bọn họ chỉ tin tưởng phỏng đoán của bản thân, bởi vì bản thân dơ bẩn, liền cho rằng người khác cũng dơ bẩn giống như bọn họ.

Thật là buồn cười.

“Tôi nói, tôi cùng Đỗ Hoàn Sanh chỉ là bạn bè. Tôi cũng không phải MB tôi chỉ là phục vụ, hôm nay tới đây cũng là bởi vì có gấp đôi tiền lương......”

Yến Tiêu thần sắc trấn định, vẫn là kia cái bộ dạng cao cao tại thượng.

Cùng loại người này giải thích làm gì

Bạch Niệm một tay đỡ vách tường rời đi, Yến Tiêu lại ngăn cậu không cho đi: “Đỗ Hoàn Sanh một tháng cho cậu bao nhiêu tiền, tôi chả gấp đôi cậu sau này theo tôi.”

Ở lầu 3 KTV, Đỗ Hoàn Sanh nhàn rỗi không có việc gì, vòng qua một cái cầu gỗ đi đến, lại nhìn thấy hai người giằng co ở hành lang lập tức chạy vọt qua.

“Bạch Niệm!” Đỗ Hoàn Sanh vừa chạy vừa kêu, giọng nói trong trẻo vọng cả lầu 3.

Thấy Yến Tiêu cậu thở phì phò liền tới hỏi Bạch Niệm: “Cậu không sao chứ?”

Bạch Niệm nắm chặt cánh tay cậu, như là bắt lấy một cộng rơm cứu mạng ,nắm đến cậu thấy đau.

Cậu nhìn Yến Tiêu, ngón trỏ ở trên người Bạch Niệm đảo qua hắn nói: “Không phải đã nói là cậu cách hắn xa một chút sao?”

“Tôi......”

Bạch Niệm cũng không biết nên giải thích thế nào.

Đỗ Hoàn Sanh căn bản không cần cậu phải giải thích, Bạch Niệm gặp phải sự tình gì, cậu đều không trách.

Tất cả là do cốt truyện mà ra.

Một bên cửa bị đẩy ra, vương kỳ chờ người đi rồi mới bước ra, mỗi người bên hắn đều có diện mạo thanh tú mặc đồng phục “Người phục vụ” của hội sở KTV.

Trên người quần áo đều loạn đến không còn ra bộ dáng gì, còn có cô váy đều bị xé nát.

Đỗ Hoàn Sanh hít hà một hơi, ở trong lòng không nhịn xuống ngọa tào một tiếng.

Mẹ nó tụ chúng phiêu xướng?!!!

Thế giới tiểu thuyết thật mẹ nó điên cuồng như vậy?

Như vậy mà không có cảnh sát quản?

Đỗ Hoàn Sanh lôi Bạch Niệm cách ra xa, ghé vào bên tai cậu nói: “ Nhóm người này dơ bẩn muốn chết, chúng ta chạy nhanh đi.”

Một đám người nhìn thấy Đỗ Hoàn Sanh đôi mắt đều phát sáng.

Đối phương ăn mặc đơn giản áo thun sọc quần jean, mang một đôi giày thể thao trắng phiên bản giới hạn, khí chất sạch sẽ mặt mày trong trẻo.

“Đỗ tiểu thiếu gia tới đón người hả?”

Đỗ Hoàn Sanh nhíu nhíu mày, cậu che chở Bạch Niệm cách bọn họ một khoảng không xa, ngửi mùi rượu trên người bọn họ đến gay mũi.

“Bạch Niệm, chúng ta đi.”

Hắn kéo cánh tay Bạch Niệm lên đặt trên vai mình dìu cậu đi.