Chương 13 Bệnh Tim

Editer : camuoii

“Bạch Niệm là phục vụ của hội sở không thể đi.”

Nếu là người bình thường, không ai dám chọc Đỗ Hoàn Sanh.

Nhưng người ở đây đều đã uống say, xúc động không chịu thả người đi, ai quản ngươi là thiếu gia nhà ai.

Đỗ Hoàn Sanh nhíu mày hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Đương nhiên là muốn cậu ta bồi, để cậu ta bồi tôi một đêm coi như huề nhau, ai biết cậu ta nói đã theo cậu, thì sẽ không qua lại với người khác.”

“Tôi không có, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, là cậu muốn tôi uống rượu tôi không uống......”

Đỗ Hoàn Sanh hiểu rõ, nhìn tên vương kỳ híp mắt cười đến tà da^ʍ.

“Tôi bồi thường thay cậu ta, bao nhiêu?”

Vương kỳ híp híp mắt, trong mắt hiện lên tinh quang, trực tiếp công phu sư tử ngoạm: “Một ngàn vạn!”

Đỗ Hoàn Sanh tức đến bật cười, quay đầu đi.

“Cậu ta tưởng tôi ngốc hả, cậu ta tưởng tôi dễ dàng lừa gạt thế à.” Đỗ Hoàn Sanh nhìn Bạch Niệm căm giận phun tào nói.

“Không trả tiền, đêm nay ai cũng đừng nghĩ rời đi!”

Đỗ Hoàn Sanh thật sự là mệt tâm, quay đầu trừng mắt nhìn mấy tên phú nhị đại kia.

Có hai người còn sót lại một chút lý trí, nhỏ giọng nói: “cậu ta chính là Đỗ Hoàn Sanh, chúng ta không thể trêu vào.”

Đỗ Hoàn Sanh thấy phiền, lại hung hăng nhìn thoáng qua Yến Tiêu đứng ở một bên xem diễn. Chỉ cảm thấy thật đau đầu.

Có lẽ là hoàn cảnh quá ngột ngạt, Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy bản thân hít thở không thông.

Đỗ Hoàn Sanh đem Yến Tiêu thờ ơ lạnh nhạt thu hết vào đáy mắt, người này quá xấu rồi, cậu chết cũng làm cho Bạch Niệm và hắn cách xa nhau!

Đỗ Hoàn Sanh đè đè ngực, không chú ý liền có người tiến lên kéo Bạch Niệm.

Đỗ Hoàn Sanh tức giận đến ngứa răng, ho hai tiếng mạnh mẽ đem người kéo trở về.

Không thuần thục mà đem danh Đỗ gia tiểu thiếu gia ra dọa người: “Tôi thao mẹ cậu, cậu có biết tôi là ai không?!”

Cậu nhấc chân hướng đùi người kia đá một cái, người nọ ăn đau lập tức quỳ xuống.

Đỗ Hoàn Sanh cũng không sợ bọn họ, chẳng qua đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa Đỗ Hoàn Sanh lớn lên cũng không quá cao lớn, Bạch Niệm chân còn bị thương.

Xung quanh hỗn loạn, Yến Tiêu đi đến bên người Bạch Niệm thấp giọng ở bên tai hắn mê hoặc: “Nếu như cậu đáp ứng tôi, tôi liền giúp cậu.”

Bạch Niệm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, người này rõ ràng có thể ngăn cản, vì để mình đáp ứng bị hắn bao dưỡng, chậm chạp không có ra tay mà một bên khoanh tay đứng nhìn.

Bạch Niệm cảm giác trong lòng có thứ gì ở sụp xuống, người trước mặt này cùng với cái người đêm mưa kia cứu cậu tự hồ như không cùng một người.

“Hoàn Sanh, cậu mặc kệ tôi, cậu đi trước đi.” Bạch Niệm đem Đỗ Hoàn Sanh đẩy ra, chính mình đứng trước mặt mấy người kia.

Đỗ Hoàn Sanh đỡ trán, mới vừa đem điện thoại lấy ra gọi cho Đỗ Viễn Trí thì bị một người cướp mất.

Song quyền khó địch bốn tay, đối phương còn vừa uống rượu xong.

Đỗ Hoàn Sanh cho dù có biết trước tình tiết, cũng biết chính mình không lợi hại như vậy.

Cố tình cái tên công chính một bên ngốc bức đứng nhìn.

Đỗ Hoàn Sanh đầu đổ đầy mồ hôi, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại bồn chồn.

Vương Kỳ cả người đồn lực vào chân hung hăng đem chiếc điện vừa chụp được dẫm mạnh.

Nhìn đến đây cả người Đỗ Hoàn Sanh đầy mồ hôi, thân thể cư nhiên không đủ vững mà lung lay một chút.

Đỗ Hoàn Sanh không nghĩ tới thân thể này vậy mà yếu đến vậy, mắt nhìn tay mình có chút không thể tin tưởng.

Yến Tiêu khóe môi cong lên, hù dọa Bạch Niệm: “Cậu nếu còn không đồng ý, Đỗ Hoàn Sanh liền bị bọn họ kéo vào trong, những người này chơi hoa, nam nữ không kỵ. Làm ra chuyện gì, tôi cũng không thể bảo đảm......”

Bạch Niệm trên mặt đã không còn huyết sắc, nhìn về phía thân thể đơn bạc trước mặt lại như cũ một mực che chở cậu, Đỗ Hoàn Sanh.

Cậu nhắm mắt lại, giống như nhận mệnh chậm t=rãi mở miệng: “Tôi,”

“Các cậu đang làm gì?”

Giọng nói Nam nhân lạnh lẽo vang lên, nhìn về phía mọi người quát lớn: “Buông cậu ấy ra!”

Đỗ Hoàn Sanh nhìn về phía nam sinh cách đó không xa bước nhanh đi tới: “Khụ khụ, Kỷ học trưởng!”

Một đám người thấy Kỷ Hoài An, lập tức thu tay không dám náo loạn.

Kỷ Hoài An không phải đi một mình tới, phía sau còn có mấy người, thoạt nhìn so với bọn họ dọa người hơn nhiều.

Đỗ Hoàn Sanh hai chân nhũn ra, cố gắng đứng thẳng lên.

Một đám người kiếm cớ bỏ đi hết, ngay cả vương kỳ cũng chạy.

Đỗ Hoàn Sanh còn chưa có giáo huấn người được, nhấc chân liền đuổi theo vương kỳ.

Đỗ Hoàn Sanh một phen lôi cổ áo vương kỳ, đem hắn từ sau lôi tới đối phương trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Hội sở hành lang xung quanh đều là tấm cách âm, quăng một cái như vậy cũng không tạo ra thương tổn gì.

Đỗ Hoàn Sanh dồn dập mà thở hổn hển, bắt lấy cổ áo vương kỳ thanh âm có chút ngắt quảng: “Xin lỗi!”

Vương kỳ đứng lên dùng sức đẩy cậu ra, bò dậy liền chạy về phía trước.

Đỗ Hoàn Sanh bị hắn đẩy một cái mông đập xuống đất, thấy bộ dạng hắn chật vật chạy trốn, ấn ngực đứng lên ngón tay chỉ bóng dáng hắn lại muốn đuổi theo.

Có lẽ là vừa rồi chạy trốn quá nhanh, Đỗ Hoàn Sanh hậu tri hậu giác có chút thở không nổi, giương miệng từng ngụm từng ngụm thở mạnh nhưng cũng không có thể giảm bớt cảm giác thiếu oxy.

Cậu nhìn về phía trước, trước mắt trắng xóa như TV không bắt được tín hiệu.

Bước chân lay động, cậu đem hai tay chống ở đầu gối, thảm hoa văn giống mê cung mà quanh vòng vòng, ánh mắt không có tiêu cự càng ngày càng trống rỗng

Đỗ Hoàn Sanh kịch liệt ho hai tiếng, chỉ cảm thấy ngực như là hít thở không thông lắc lắc đầu.

“Hoàn Sanh.” Bạch Niệm khập khiễng đuổi tới, thời điểm nhìn cậu tức khắc khϊếp sợ.

Đỗ Hoàn Sanh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy môi không có huyết sắc.

“Hoàn Sanh, cậu làm sao vậy?”

Đỗ Hoàn Sanh vừa muốn trả lời, miệng lại không phát ra được chữ nào.

Huyệt Thái Dương nhảy lên thịch thịch thịch.

Cậu cảm thấy mệt mỏi quá mệt mỏi, hai chân nhũn ra cơ hồ không đứng được.

Thay đổi cốt truyện quả nhiên là sẽ gặp báo ứng, cậu thống khổ mà suy nghĩ.

Kỷ Hoài An đuổi tới, thấy một màn Đỗ Hoàn Sanh cong eo ngã quỵ một bên.

Anh đi nhanh về phía trước, đem người bế lên, vòng tay qua phía sau lưng ánh mắt nôn nóng gọi tên người trong lòng: “Hoàn Sanh.”

Người trong lòng ngực tóc rũ trên trán bị mồ hôi làm ướt đẫm dính sát vào trán mặt không còn huyết sắc.

Đầu tim Kỷ Hoài An như bị ai đó hung hăng bóp một cái.

Một đường nhanh như chớp mà đưa cậu tới bệnh viện.

Anh bế ngang người cậu thẳng đến khi đem người đưa vào phòng bệnh cấp cứu, lúc này anh mới ý thức được hai tay mình đang phát run hai chân kiên trì nãy giờ cũng vào giờ phút này nhũn ra.

“Đều tại tôi, đều tại tôi.” Bạch Niệm ngồi dưới đất tay bụm mặt nức nở nói.

Kỷ Hoài An nhìn chằm chằm vào ánh đèn phòng cấp cứu hắn cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh.

Gọi điện thoại cho Đỗ gia đem sự tình nói rõ ràng trong điện thoại.

An bài người đem hội sở buổi tối hôm nay điều tra rõ ràng.

Từng truyện đều xử lý xong anh ngồi trên ghế, nhìn Bạch Niệm đang sợ đến hồn vía lên mây.

“không liên quan đến cậu, cậu ấy đột nhiên té xỉu là bởi vì cậu ấy có bệnh tim.”

Bệnh tim!

Trong khoảng khắc nghe thấy hai từ đó nước mắt Bạch Niệm rơi lã chả bả vai khống chế không được mà run rẩy.

Từ lúc quen biết Đỗ Hoàn Sanh đến nay, đối phương vẫn luôn là một nam sinh hoạt bát vui vẻ.

Sẽ buồn bực ấu trĩ mà dùng đầu đâm tường, sẽ thấy mình bị khó xử mà ra tay giúp đòi công đạo, ngay cả cho cậu áo khoác tựa hồ đối phương như ánh mặt trời mang hơi thở ấm áp đến cho cậu.

Đỗ Hoàn Sanh thật tốt, mời cậu ăn bánh bao, bọn họ lúc nãy còn cùng nhau vui vẻ ăn lẩu cay uống trà sữa.

Bất luận thấy thế nào cậu ấy đều không giống người bệnh tim.

Cậu ấy tốt như vậy, sao có thể, sao có thể mắc bệnh tim?