Chương 2 Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Editer : camuoii

Có bạn cùng bàn và điện thoại di động phổ cập thông tin, Đỗ Hoàn Sanh cũng xem như biết được thân phận của mình

Đỗ Hoàn Sanh sinh viên năm 3, ở nhà là con thứ ba, có một người anh và một người chị.

Mẹ là một họa sĩ nỗi tiếng, bố là doanh nhân có nhiều mánh khóe thương nghiệp cao tay. Đến mức Đỗ Gia tiền nhiều không biết để đâu, tiểu Trương nói,"thấy dãy phòng học này thế nào, anh cậu bỏ tiền ra đó. Năm trước cậu chạy bộ bị vướng thảm cỏ ngã một cái, nhà cậu liền bỏ tiền ra sửa lại nguyên sân thể dục."Tiểu Trương lại nói:"Chị cậu còn khoa trương hơn, lần trước sinh nhật cậu, cô mời rất nhiều người có danh tiếng máu mặt đến dự sinh nhật. Còn bao phòng tiệc sang trọng nhất ở kinh đô, chơi suốt nửa tháng. Chuyện này còn ở treo ở hot search rất lâu."

Đỗ Hoàn Sanh: "....."

Bản thân lại là phú nhị đại?

Đỗ Hoàn Sanh không cha không mẹ, khi còn nhỏ có rất nhiều truyện nhớ không rõ. Cậu vẫn luôn lẻ loi một mình, việc có ý nghĩa nhất với cậu là học tập.

Sau đó cậu đậu vào Đại Học kinh đô chuyên ngành tiếng Trung, tương lai coi như được đảm bảo, sau đó theo mấy bạn học lúc rảnh rỗi xem tiểu thuyết.

Tiểu Trương vẫn ở bên tai cậu nhắc mãi Đỗ gia giàu ra sao, Đỗ Thiếu gia có bao nhiêu sủng ái.

Đỗ Hoàn Sanh còn chưa gặp mặt "người nhà" trong lòng đã nghẹn một bụng. Cậu đeo cặp sách đi xuyên qua hành lang dài, ngón tay lướt nhẹ qua gạch men sứ. Nơi này mỗi một viên gạch đều là anh trai vì cậu mà làm. Nghĩ như vậy khóe miệng cậu bất giác cong lên, đến cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Gió nhẹ thổi phất qua gương mặt cậu, mang theo hương thơm tươi mát từ cỏ cậy. Trong lòng vì chuyện xuyên thư mà hỗn loạn cũng bị trận gió này cuốn đi.

Cậu đang xuống cầu thang, liền nghe thấy WC có một trận hỗn loạn.

Đây là nhà WC nam, bên trong truyền ra vài tiếng chửi rủa, Đỗ Hoàn Sanh động động lỗ tai, nghe thấy gì mà "Đàn bà chít chít" "câu dẫn" linh tinh.

Đỗ Hoàn Sanh đứng tại chỗ, đôi mắt híp lại. Xuyên thư chưa tới hai giờ, lại cho cậu gặp được cảnh bạo lực học đường.

Là một người sinh ra vào mùa Hạ đầy nắng và lớn lên trong gió xuân, một thanh niên thuộc lầu lầu giá trị của xã hội chủ nghĩa. Đỗ Hoàn Sanh vén tay áo đẩy cửa bước vào

Bên trong chia thành hai bên, nam sinh với thân ảnh đơn bạc cả người ướt đẫm ngồi dưới đất , đôi chống mặt đất, thoạt nhìn mười phần bất lực, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩn mặt.

Mặt khác mấy tên bắt nạt lại ngẩn rất cao đầu, từ cách ăn mặc có thể coi là xuất thân không tồi

"Dừng tay!" Đỗ Hoàn Sanh soái khí đưa bàn tay nhĩ khang. Mọi người quay đầu lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới, khinh miệt cười : "ồ, anh hùng cứu mỹ nhân?"

Đỗ Hoàn Sanh không quá thích cách nói này, nhưng đồng ý mình là tiểu anh hùng "cậu nói vậy thì là vậy đi"

Vòi nước không khóa van nước từ bồn rửa tay ào ào chảy ra ngoài. Tên cầm đầu hếch cằm nhìn Đỗ Hoàn Sanh, hắn hoạt động khớp cổ kêu rốp rốp

Đỗ Hoàn Sanh thủ thế, nữa ngồi xổm bày ra tư thế chiến đấu, trong lòng mặc niệm Lý Tiểu Long nhập

Mấy người xung quanh vừa xem vừa cười, ngửa mặt cười như được mùa, mấy tiếng cười đó với vai ác pháo hôi giống y đúc

Đỗ Hoàn Sanh quát lớn một tiếng, giống người lúc nãy bẻ bẻ cổ tay:"có đánh không"

Đánh thắng rồi nói muốn bao nhiêu khí thế có bấy nhiêu

Cậu lớn lên đẹp, đôi mắt to tròn, dáng người thanh tú tay chân tinh tế, vừa nhìn liền thấy không có sức chiến đấu

Càng Giống như con chim nhỏ hô to gọi lớn. Khi hắn đang muốn cho cậu bài học, thì ánh mắt mọi người đổ dồn vào chiếc cặp trắng của cậu

Mỗi cái chiếc có giới hạn, cả nước chỉ có năm cái, có giá hơn một triệu.

Có thể đem cả căn nhà trên người, cả kinh đại có mấy người? Nam sinh cầm đầu nhíu đôi mắt lại, nói:"đều là bạn học, tụi này không làm khó cậu, cậu đi đi."

Đỗ Hoàn Sanh nghi hoặc a một tiếng, tay giấu ở túi quần chuẩn bị gọi 110 tới cứu viện.

Có thể mua nổi chiếc cặp này, cả kinh đại chỉ có một, ngàn kiều vạn sủng tiểu thiếu gia Đỗ gia

Bọn họ tuy chưa thấy qua cậu, nhưng dựa vào việc Đỗ Hoàn Sanh ăn mặc cùng gương mặt đó có thể đoán được 7 8 phần

"Cái kia tôi muốn đem cậu ấy theo cùng" Đỗ Hoàn Sanh chỉ người ngồi dưới đất. Bọn họ không cam lòng nhưng không dám chọc cậu "không được."

Đỗ Hoàn Sanh hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra tiến đến vỗ vỗ vai người cầm đầu. "mọi người đều là bạn học, mấy người vừa mắng cậu ta khó nghe như vậy, như vậy không đúng đâu. Mấy người xem mấy người to lớn như vậy cánh tay so với đùi cậu ta còn to hơn, nhiều người như vậy lại bắt nạt một người, thật không biết xấu hổ?"

Mọi người bị cậu nói đến đỏ cả mặt, không biết sao nghe cậu nói cũng có lý. Đỗ Hoàn Sanh tẩy não mấy vai ác pháo hôi này:"mấy người bây giờ còn nhỏ, bệnh trung nhị cũng dễ hiểu, nhưng cũng không thể ức hϊếp người khác"

"có chuyện gì từ từ nói chuyện không được sao"

Người cao to đôi mắt đảo qua , nháy mắt có chút chột dạ:"tụi tôi không ức hϊếp cậu ta"

Đỗ Hoàn Sanh trợn mắt , ngồi xuống kéo nam sinh kia đứng dậy. "bạn học, cậu không sao chứ?" Cậu ngồi xổm trước mặt nam sinh kia

Nam sinh cả người đều ướt như thể mới lội nước lên, nghe tiếng động thân thể khẽ run lên.

Thoạt nhìn bộ dạng như rất sợ hãi

Đỗ Hoàn Sanh xoay người đưa mắt nhìn bọn họ. Trong mắt mang theo chất vấn, đây là bộ dạng các người nói không ức hϊếp người ta?

"không phải tụi này làm, là cậu ta tự mình ngã" mọi người cãi lại. "tôi không sao, ca.....cảm ơn." Nam sinh vẫn luôn rũ đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, gióng nói suy yếu.

Nam sinh nhìn suy yếu, nhưng càng rách rới dung mạo lại tăng một bậc.

"Bạch Niệm!"

Nghe được tên mình, Bạch niệm có chút ý thức. Nhìn thấy người trước mặt có chút ngoài ý muốn:"là cậu"

Đỗ Hoàn Sanh đem cậu kéo lên, từ cặp sách móc khăn giấy cho cậu.

"cậu mau lau một chút đi"

Bạch Niệm cảm ơn, đơn giản lau nước trên mặt và cằm. Sau khi lau, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện, đôi mắt trong sáng xinh đẹp kia nhìn vào Đỗ Hoàn Sanh.

Bên này, mọi người nhìn Bạch Niệm với một ánh mắt chán ghét khác thường.

Người bị ức hϊếp là cậu, Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy hợp lý. Là nhân vật thụ chính trong tiểu thuyết, Bạch Niệm phải trải qua vô số mạch truyện, đi đến đâu là lại có đào hoa.

Nam sinh lần đầu nhìn thấy cậu đều khi dễ cậu, sau đó toàn bộ đều bị cậu thuần phục

Nữ sinh ngày đầu gặp cậu đều muốn xé rách mặt cậu, sau đó lại bị tính cách cậu chinh phục, trở thành fan mẹ

Đỗ Hoàn Sanh nuốt một ngụm nước bọt.

Tí nữa là quên, trong tiểu thuyết không có nhân vật tên Đỗ Hoàn Sanh. Hắn xuyên tới nhưng lại trống rỗng.

Mà ở trong tiểu thuyết, đoạn này hẳn là Bạch Niệm bị nhóm người này ấn đầu vào bồn nước. Thiếu chút nữa ngạt thở, tại thời điểm đó Kỷ Hoài An như thần cứu thế xuất hiện cứu cậu.

Còn đối với bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Niệm mà nhất kiến chung tình .....

Đỗ Hoàn Sanh nhấp môi, toàn thân sững sờ. Chính mình phá hư cốt truyện, sẽ không bị "trừ khử" chứ?