Chương 3 Về Đỗ Gia

Editer : camuoii

Bạch Niệm đứng lên cầm lấy cặp sách của mình vỗ vỗ.

Cậu vừa mới bị mấy người này kéo vào nhà vệ sinh, bị đẩy mạnh một cái ngã xuống sàn, bây giờ cả người đều đau.

mấy người kia cũng không đi liền, mà vây quanh Đỗ Hoàn Sanh nói nói cười cười, trên mặt tươi cười có thể nói là mặt viết hai chữ nịnh nọt.

Đỗ Hoàn Sanh chỉ tay, giảng đạo lý cho họ nghe: “Mấy cậu lần sau không được làm như vậy biết không?”

Cậu xoa eo, biểu cảm nghiêm túc mà nhìn về phía đối diện mấy người kia.

Mấy nam sinh cao to, lúc này từng người từng người như gà con.

Rũ đầu không dám nói lời nào, Đỗ Hoàn Sanh nói cái gì bọn họ đều liên tục gật đầu.

Ai cũng không dám chọc tiểu thiếu gia Đỗ gia này.

Cậu dứt khoát bắt bọn họ xin lỗi Bạch Niệm, mấy người kia phải xin lỗi Bạch Niệm.

Bạch Niệm từ nhỏ đến lớn bị bắt nạt, đây là lần đầu tiên có người xin lỗi.

Bạch Niệm trong lúc nhất thời vậy mà đỏ hốc mắt, ánh mắt mang theo cảm kích nhìn về phía cậu.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn Bạch Niệm quần áo đều ướt đẫm, lấy từ cặp sách một chiếc áo khoác đưa tới, đẩy Cậu vào WC đi thay.

Một lát sau, Đỗ Hoàn Sanh nhìn Bạch Niệm mặc quần áo mình, trên mặt xẹt qua một tia thưởng thức tươi cười.

Không hổ là người trong sách, lớn lên thật đẹp mắt ha!

Đỗ Hoàn Sanh tiến lên một bước, cười nói: “Không nghĩ tới quần áo của tôi cậu mặc vừa như vậy!”

Bạch Niệm đeo cặp sách, ngón tay vuốt ve quần áo một chút, cái áo khoác này vải cũng tốt quá đi, bóng loáng mềm mại, trước đây cậu chưa từng mặc qua loại tốt như vậy.

“Cảm ơn cậu.” Bạch Niệm lúc này mới ý thức được mình còn chưa biết tên cậu.

Cũng không thể kêu cậu “Bạn đâm tường” được?

“Bạn đâm tường ” lúc này đang cảm thấy may mắn.

Bởi vì Cậu phát hiện dù cậu có sửa cốt truyện, cũng không có bị “Diệt khẩu”.

“Không cần cảm ơn, chống lại bạo lực học đường là trách nhiệm của một sinh viên nên làm!” Đỗ Hoàn Sanh ưỡn ngực ngẩng đầu, vỗ vỗ ngực mình.

Cậu Có mái tóc ngắn xoã tung, gương mặt tinh xảo hài hòa, làn da trắng nõn đến không giống người thật.

Toàn thân lộ ra khí chất cao quý, liếc qua cũng biết người này được bao bọc trong yêu thương mà lớn lên.

Cậu có tính cách tựa như rất hoạt bác, kể cả khi lần đầu gặp ở hành lanh, hay hiện tại, Cậu điều như thể linh động tràn đầy sức sống.

Lúc cười rộ lên lộ ra hàm răng chỉnh tề, đôi mắt cong thành rất đẹp trăng non.

“Tôi...... Tôi có thể hỏi cậu tên gì không?” Bạch Niệm thẹn thùng mà nói.

“Tôi tên Đỗ Hoàn Sanh.”

Cậu nói xong, liền dùng ngón tay ở trên không mà viết ra chữ "Sanh".

Bạch Niệm tự đáy lòng tán thưởng: “Tên của cậu thật là dễ nghe.”

Đỗ Hoàn Sanh cười cười, xoay đầu tới nhìn Bạch Niệm, nam sinh miệng cười như ánh mặt trời ngày hè, rực rỡ lấp lánh.

“Tên của cậu cũng rất êm tai.”

Bạch Niệm kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên có người khen tên của mình dễ nghe, rất nhiều người nghe tên cậu xong, đều nói tên của cậu giống con gái.

“Cảm ơn.” Bạch Niệm rất ít được người xa lạ khen.

Đỗ Hoàn Sanh không quá thích bộ dáng Bạch Niệm sợ hãi rụt rè, tay ấn ở trên vai Cậu nói: “Cậu về sau không cần sợ bọn họ, Cậu không có làm sai bất cứ gì cả.”

“Nếu gặp phải kiểu tổ chức bắt nạt như này, nhất định phải lấy pháp luật làm vũ khí, bảo vệ chính mình!”

Gia đình Bạch Niệm điều kiện không tốt, tác giả cho Cậu thiết lập là thê thảm đáng thương cứng cỏi tiểu bạch hoa.

Mẹ mắc bệnh, Ba thiếu nợ, Em trai còn nhỏ, gia đình ly tán......

Tóm lại chính là thảm.

Lúc trước bởi vì xem tiểu thuyết, cậu cũng không có Đồng cảm với Bạch Niệm.

Chỉ cảm thấy nhân vật Bạch Niệm này thật sự là quá hèn mọn, mê muội chỉ hận rèn sắt không thép.

Mà hiện tại, Bạch Niệm đứng trước mặt Cậu, là người sống sờ sờ.

Tưởng tượng đến cảnh Cậu gặp được cái tên điên cuồng Yến Tiêu kia, Đỗ Hoàn Sanh khó tránh khỏi đối với cậu có chút tội nghiệp.

Bạch Niệm rất ít được người khác quan tâm, bước đến gật đầu nói mình đã biết.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn bộ dáng như thế của Cậu liền cảm thấy nghẹn khuất, Bạch Niệm cái người này, bị mắng cũng chỉ biết im lặng nuốt xuống ủy khuất.

Đỗ Hoàn Sanh không thể đem cốt truyện tiết lộ cho Cậu, đành phải không ngừng ở bên tai cậu nói nếu là có người bắt nạt cậu, nhất định phải báo cáo liền.

Bạch Niệm thật sự quá hút người, nhất là cái loại điên cuồng chiếm hữu cậu.

Kinh đại còn rất lớn, hai người vừa đi vừa nói một đoạn dài đến khi ra khỏi khu dạy học.

Bóng cây lay động, gió nhẹ nhẹ phẩy.

Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy ngứa ngứa cổ, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, phía xa xa hướng khu dạy học.

“Hoàn sanh, làm sao vậy?” Bạch Niệm thấy cậu dừng lại, nghi hoặc nói.

Khu dạy học phần lớn cửa sổ đã đóng, chỉ có chỗ bọn họ vừa từ WC ra là mở, ở nơi đó mơ hồ có bóng dáng chợt lóe qua.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn trong chốc lát, cả người phát lạnh: “Tôi cảm thấy có người đang nhìn chúng ta.”

Cậu cũng không tự luyến, nếu là có người đang âm thầm rình coi, thì đối phương nhất định là nhìn Bạch Niệm.

Cậu nhớ tới những người biếи ŧɦái trong cốt truyện, không nhịn được rùng mình một cái: “Chúng ta đi mau.”

“Tôi đưa cậu về nhà nha?” tài xế của Đỗ gia đã đứng ở cổng từ sớm.

Bạch Niệm nhìn cậu cười cười: “Không cần đâu, tôi còn làm thêm ở tiệm trà sữa nữa.”

Đỗ Hoàn Sanh cũng không nhiều lời, phất phất tay liền lên xe.

Đỗ gia ở khu biệt thự người giàu trong trung tâm thành phố.

Xe vừa đến cửa, Đỗ Hoàn Sanh liền thấy một thanh niên cao lớn đứng ở cửa.

Đỗ Hoàn Sanh thu lại ánh mắt, có chút không xác định hỏi tài xế: “Anh ấy là đang đợi tôi sao?”

Tài xế cười giải thích nói: “Đại thiếu gia vốn dĩ muốn tự mình đến đón cậu tan học.”

Thì ra là anh trai.

Xe chậm rãi dừng lại, Đỗ Hoàn Sanh có chút khẩn trương kéo kéo góc áo mình.

“Hoàn sanh, có mệt không?”

Trước mặt một nam nhân rất cao, ngũ quan tuấn mỹ, thân hình đĩnh bạt.

Cho dù là mùa hè, cũng mặc áo sơmi quần tây, một bộ dáng tinh anh .

“anh,anh cả.” Đỗ Hoàn Sanh mềm mại mà kêu anh một tiếng, sau đó nhanh chóng rũ đôi mắt xuống.

Đỗ Viễn Trí giơ tay xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Mẹ biết em hôm nay về ăn cơm, sáng sớm xuống bếp nấu canh.”

Đối mặt với người xa lạ nhưng là người nhà này, Đỗ Hoàn Sanh bất an mà mím môi, nắm chặt quai cặp.

Nhắm mắt mà đi theo phía sau đuôi Đỗ Viễn Trí.

Vì để thuận tiện Đỗ Hoàn Sanh đi học, Đỗ Viễn Trí đã mua cho cậu một căn hộ ở gần kinh đại.

Đỗ Hoàn Sanh có khóa học nên hầu như đều ở đó, chỉ có cuối tuần mới trở về nhà.

Đổi dép xong, Đỗ Hoàn Sanh đứng ở cửa đang không biết phải làm như thế nào.

Biệt thự Đỗ gia thật sự rất lớn, thiết kế đơn giản, tổng cộng có ba tầng lâu.

Mỗi một tầng đều rất lớn.

Trang trí theo kiểu hiện đại kết hợp cổ điển Trung Quốc, trên tường treo đầy tác phẩm nghệ thuật, còn có một cái đồng hồ treo tường kiểu cũ. Không gian đặc biệt ấm áp.

Bởi vì mẹ cậu Tống Ngải là một họa sĩ, nên trong nhà tường treo đều là tác phẩm của bà.

“Bảo bối, nhớ con quá a”

Bỗng nhiên một âm thanh ôn nhu vang lên.

Ngay sau đó, cậu bị ôm chặt bởi cái ôm ấm áp lại mềm mại.

Đỗ Hoàn Sanh từ trước đến giờ chưa được người phụ nữ nào ôm qua, đôi tay ở không trung không biết đặt đâu.

Cũng may bà ôm xong liền buông lỏng ra, vẫn chưa nhận ra sự cứng đờ của cậu.

Đỗ Hoàn Sanh yết hầu lăn lăn, sau đó nhè nhẹ một tiếng: “mẹ.”

Kêu xong, cậu lập tức ngượng ngùng mà cuối đầu xuống, giơ tay ở trên cổ gãi gãi.

Tống Ngải nghe cậu kêu một tiếng“mẹ” đến trong lòng mềm nhũn.

……

Tới giờ cơm chiều, trong nhà chỉ có hai anh em và Tống Ngải.

Đỗ Hoàn Sanh không cần động đũa, chỉ cần ánh mắt cậu dừng ở món nào, đều sẽ bị Đỗ Viễn Trí gắp bỏ vào chén cậu.