Chương 4 Đi Xem Bóng Rổ

Editer : camuoii

Ăn xong bữa cơm, Đỗ Viễn Trí đưa Đỗ Hoàn Sanh về phòng.

“Cặp sách anh cho em để trên ở trên bàn, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đỗ Hoàn Sanh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, đứng ở cửa nhìn theo anh rời đi.

Đóng cửa phòng, cậu thở ra một hơi thật sâu.

Bản thân cũng không bị ai nghi ngờ.

Hơn nữa, cùng người nhà ăn một bữa cũng thật vui vẻ.

Lúc tắm Đỗ Hoàn Sanh nghĩ, sống ở thế giới này cũng tốt.

Cậu không cần vì tiền phát sầu, còn có tình yêu thương của người nhà.

Quan trọng nhất chính là, cậu rất có khả năng sẽ nhìn thấy Kỷ Hoài An.

Trong tiểu thuyết nam8 Kỷ Hoài An là người thanh lãnh như ánh trăng, lại còn thâm tình nữa chứ.

Dưới ngòi bút của tác giả là công cụ hình người hoàn hảo nhất.

Kỷ Hoài An là chịu ảnh hưởng bởi thiết lập vạn nhân mê của thụ chính.

Nhân vật này hoàn hảo như vậy căn bản không giống mấy nam8 khác.

Diện mạo nhân phẩm tài trí đứng đầu không nói, lại còn tự tay mình làm từ thiện, đối sử với mọi người đều khiêm tốn ôn nhu, anh như tắm mình trong gió xuân mà lớn lên.

Chỉ đáng tiếc, rõ ràng là một người hoàn hảo như vậy, lại não yêu đương.

Vì Bạch Niệm gãy chân tàn tật, cuối cùng cô độc một mình chết trên giường bệnh.

Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được tưởng tượng, Kỷ Hoài An hội trưởng sẽ có bộ dáng ra sao?

Đỗ Hoàn Sanh miên man suy nghĩ, không bao lâu liền nặng nề ngủ.

Cả cuối tuần, Đỗ Hoàn Sanh đều ở nhà mà bồi Tống Ngải.

Tới tối, Đỗ Uyên cùng Đỗ Viễn Trí bận rộn cũng về nhà cùng nhau ăn cơm.

Đỗ Hoàn Sanh hai ngày nay tiếp xúc với mọi người càng ngày càng thân thiết hơn.

Hắn vừa ăn cơm vừa hỏi: “anh, chị bao giờ mới trở về a?”

Trong miệng cậu còn nhai đồ ăn, Tống Ngải lấy giấy cho cậu nói:

“chị con gần đây đang ở nước ngoài đóng phim, tạm thời chưa thể về.

Nếu con nhớ nó, mẹ kêu nó xin nghỉ về bồi con.

“Không cần đâu mẹ, xin nghỉ sẽ chậm trễ chậm trễ đoàn phim.” Đỗ Hoàn Sanh nuốt nhanh đồ ăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn nhăn mà nói.

Cậu không nghĩ Đỗ Nguyên Ngải bởi vì mình xin nghỉ trở về.

Đỗ Uyên cười nói: “không thì để anh con cùng con xuất ngoại xem chị đóng phim, coi như đi du lịch.”

Đỗ Hoàn Sanh nhấp môi lắc đầu nói: “Ba, con còn muốn đi học.”

------

Thứ hai, Đỗ Viễn Trí lái xe đưa em trai đi học.

Đỗ Hoàn Sanh hai ngày nay ở cùng anh cũng đã quen thuộc, giải đai an toàn đối hắn nói:

“anh, mẹ nói anh giữa trưa thường không ăn cơm, có đôi khi một ngày chỉ ăn một bữa, như vậy không được.”

Cậu nhăn lông mày ninh thành một cái nút nhỏ.

Đỗ Viễn Trí thấy cậu như vậy tưởng cậu không vui: “vậy phải làm sao?”

Đỗ Hoàn Sanh nhìn anh nói: “Nếu anh không có ý kiến, em kêu dì ở nhà nấu cơm rồi mang tới công ty cho anh.”

Chuyện này tối qua cậu đã nói với dì ở nhà rồi.

Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Đỗ Viễn Trí cười cười.

Tiếng cười bị Đỗ Hoàn Sanh duỗi tay ngăn lại, tiếp tục nói:

“anh mỗi ngày ăn xong đều phải chụp lại gửi vào nhóm gia đình, em mỗi ngày đều kiểm tra”

Trong tiểu thuyết, những tổng tài trẻ tuổi, không một ai là không mắc bệnh đau dạ dày.

Đỗ Hoàn Sanh muốn đem những nguy cơ này bóp chết từ trong trứng.

Người nhà của cậu, cậu phải bảo vệ thật tốt.

Nhìn thân ảnh Đỗ Hoàn Sanh đã vào trường, Đỗ Viễn Trí thu hồi ánh mắt lái xe rời khỏi Kinh Đại.

Đi lên thảm cỏ xanh trên khuôn viên trường, Đỗ Hoàn Sanh ngước mặt tận hưởng mỗi một tia ánh mặt trời ấm áp.

Trường Kinh Đại có rất nhiều hoạt động, thời gian còn sớm, Đỗ Hoàn Sanh dọc theo ven đường không để ý mà đảo qua những tấm poster tuyên truyền.

Đấu Bóng rổ, thi vũ đạo, thi hội họa.

Hoạt động phong phú, còn có rất nhiều tiền thưởng.

Đỗ Hoàn Sanh thở dài, chỉ hận bản thân mình gì cũng không biết làm.

Thể dục không giỏi, tay chân không linh hoạt , vẽ tranh so với học sinh tiểu học còn thua.

Mấy cái hoạt động này với cậu là không có duyên......

Mấy sinh viên đi ở trên đường, nói chuyện phiếm rất lớn.

“Tôi nghe nói Yến Tiêu cũng sẽ tham gia đấu bóng rổ!”

“Thật vậy sao, không phải anh ta còn chuẩn bị tốt nghiệp sao, sao còn tới tham gia?”

Đỗ Hoàn Sanh tay đút túi, yên lặng không một tiếng động mà dịch lại gần bọn họ từng chút một.

“Yến Tiêu là ai a?” Có người hỏi.

Còn có người không biết Yến Tiêu là ai, mọi người liền phổ cập kiến thức về Yến Tiêu.

“Yến Tiêu, con trai độc nhất của Yến gia, nhà anh ta siêu có tiền.”

“nhưng anh ta rất khó tính, ai cũng không bỏ ở trong mắt.....”

Đỗ Hoàn Sanh tán đồng với câu này, trong tiểu thuyết Yến Tiêu chính là không coi ai ra gì, kiêu ngạo đến cực điểm.

“Quan trọng nhất chính là, ảnh siêu soái, soái đến cực kỳ khủng khϊếp, soái đến kinh thiên động địa. cao gần 1m9, là vận động viên bóng rổ.....”

Đỗ Hoàn Sanh đối với vai chính công thật là không có cảm tình gì cả.

Yến Tiêu từ nhỏ được coi như người thừa kế mà bồi dưỡng, đương nhiên là ưu tú, nhưng hắn tính cách rõ ràng bị khuyết tật.

Đem Bạch Niệm tra tấn đến nửa chết nửa sống, đến khi đối phương không còn yêu hắn nữa lại quay ra truy thê đến chết đi sống lại.

Thật là một quyển tiểu thuyết tràn trề sự cẩu huyết.

Đỗ Hoàn Sanh tăng tốc, liền đem mấy cái lời nói xì xầm về cái tên kia vứt ra khỏi đầu.

Tin tức Yến Tiêu tham gia thi đấu bóng rổ nhanh chóng lan ra khắp diễn đàn trường.

Bình luận nhảy lên một vèo, một đống fanboy fangirl ở phía dưới hét lên.

Ngay cả phòng học của cậu, cũng đều là ở bàn về chuyện này.

Đỗ Hoàn Sanh không thể không cảm thán trước hào quang nhân vật chính, tin tức lan khắp tất cả ngóc ngách trường học.

Biết chính mình không phải vai chính Đỗ Hoàn Sanh không quan tâm, ghé vào bàn chơi điện thoại.

Cũng không biết Kỷ Hoài An hiện tại đang ở đâu.

“Đỗ thiếu, cậu muốn đi xem trận bóng rổ hả?” Tiểu Trương ngồi cùng bàn hỏi cậu.

Đỗ Hoàn Sanh hoàn toàn không có hứng thú với bống rổ.

Tác giả thiết kế cốt truyện như vậy chỉ nhằm tạo thêm sự sùng bài của mọi người cho công chính.

mọi người đều vỗ tay reo hò cổ vũ cho Yến Tiêu.

Cậu đang muốn cự tuyệt, trong đầu liền nghĩ đến Bạch Niệm xinh đẹp nhu nhược.

Bạch Niệm đã yêu thầm Yến Tiêu thật lâu, nhất định sẽ đi xem.

Đỗ Hoàn Sanh lấy tay hung hăng vỗ chán mình, như nhớ đến một số chi tiết liên quan đến trận bóng này.

Tiểu Trương mở to mắt nhìn cậu “Tự đánh mình”, nhẹ giọng nói:

“Đỗ thiếu, cậu không sao chứ?”

Đỗ Hoàn Sanh nhìn thoáng qua bạn cùng bàn mình nói: “Cậu kêu tên tôi là được rồi.”

“Cậu nếu muốn đi, thì chúng ta cùng nhau đi.”

Tiểu Trương thử hỏi, thật ra Cậu cảm thấy Đỗ Hoàn Sanh là người khá tốt, tuy rằng sống trong gia đình hào môn danh giá, nhưng lại không có tính khí thiếu gia.

Đỗ Hoàn Sanh còn đang rối rắm nghĩ xem rốt cuộc là có đi hay không, liền nghe thấy phía trước nữ sinh kích động đến hô to.

“A a a a a a a, Kỷ học trưởng cũng sẽ tham gia trận đấu bóng rổ!”

“Cái gì? Thiệt hay giả?”

“Thật, danh sách của khoa bóng rổ có tên Kỷ học trưởng!”

......

Trong chớp mắt, tiểu Trương liền thấy Đỗ Hoàn Sanh lúc nãy còn như cỏ héo nháy mắt hai mắt cậu đã lấp lánh kích động còn hơn mấy nữ sinh kia.

“Muốn đi xem trận bóng phải có vé vào cửa sao?” Đỗ Hoàn Sanh quay đầu hỏi.

Tiểu Trương nhìn thoáng qua cánh tay bị Đỗ Hoàn Sanh kéo, lắc lắc đầu.

Hắn biểu tình quá sống động, tiểu Trương nhịn không được tầm mắt dừng trên mặt Đỗ Hoàn Sanh.

Nam sinh trước mặt tóc đen xoã tung, màu da bạch sữa, thoạt nhìn mềm mụp, mặt mày thật xinh đẹp, giờ phút này cười rộ lên đôi mắt lại càng thêm sáng.

Khóe môi mang theo độ cung, cõi lòng đầy mong chờ nhìn Tiểu thương.

Tiểu trương trả lời: “Không cần vé vào cửa.”

“Tôi muốn đi xem trận bóng rổ đó!” Đỗ Hoàn Sanh hưng phấn nói.