Chương 5 Kỷ Hoài An Lên Sân

Editer : camuoii

Sức nóng của trận bóng quả thật rất lớn trong sân đã không còn chỗ ngồi.

Đỗ Hoàn Sanh theo mọi người vào trong, suýt chút nữa bị tiếng ổn bên trong đẩy lùi ra sau.

Cho dù đã bật điều hòa, thì nhiệt độ ở trên sân vẫn rất cao.

Đỗ Hoàn Sanh là lần đầu tiên đi xem đấu bóng rổ trực tiếp, tầm mắt đảo quanh qua nhóm người đang làm nóng trước khi vào trận đấu.

Cậu không khỏi có chút hâm mộ, bọn họ ai nấy cũng cao, ở trên sân bóng rơi những giọt mồ hôi, cùng đồng đội kề vai chiến đấu thật trần đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

“Đỗ Hoàn Sanh!”

Đỗ Hoàn Sanh trái phải tìm kiếm xem ai gọi cậu, hoàn hồn lại khi thấy nam sinh vóc dáng cao to đứng trước mặt.

“Là các cậu à.”

Trước mặt cậu là mấy nam sinh cao lớn cậu gặp ở trong WC hôm trước, bây giờ trên người mỗi người đều mặc đồng phục màu xanh.

Đỗ Hoàn Sanh lớn lên cũng không tệ, thân hình cậu cao không kém họ nhưng lại không có cơ bắp như họ.

“Cậu cũng tới xem bóng sao, cậu tới cùng ai vậy?” to con hỏi cậu.

Đỗ Hoàn Sanh đứng lại, không tìm thấy chỗ ngồi.

“tôi đi cùng bạn học.”

To con dẫn cậu đến hàng ghế dành cho người chơi bóng ngồi nghỉ.

Không đợi Đỗ Hoàn Sanh kịp phản ứng, đã bị con gà con mình từng dạy dỗ dắt tới chỗ ngồi.

Đỗ Hoàn Sanh: “……”

Thi đấu còn chưa có bắt đầu, Đỗ Hoàn Sanh đôi tay đặt ở đầu gối, ngẩng cổ, có chút hưng phấn run rẩy chân.

Cậu hận không thể có tám mắt, muốn nhìn xem Kỷ Hoài An rốt cuộc ở đâu.

“Hoàn sanh!”

Một âm thanh quen thuộc vang lên.

Cậu vừa ngoảnh đầu, liền thấy Bạch Niệm cười cười hướng cậu đi tới, đôi tay nhỏ còn đem cả một thùng nước khoáng lớn.

Đỗ Hoàn Sanh đi qua giúp Bạch Niệm đem nước đặt lên bàn.

“Cảm ơn cậu, Hoàn sanh.”

Bạch Niệm nhìn cậu với ánh mắt nóng bỏng.

Đỗ Hoàn Sanh vẫy vẫy tay, tiếp tục chú ý trong sân.

Bạch Niệm ngồi xuống bên cạnh cậu, trong tay ôm một bình nước, bởi vì kích động mặt có chút hồng.

Không bao lâu, âm thanh của bình luận viên vang lên.

Bắt đầu giới thiệu hai đội tham gia thi đấu hôm nay.

Hai đội bắt đầu vào sân.

Cho dù đã có chuẩn bị, Đỗ Hoàn Sanh vẫn là bị những tiếng reo hò làm khϊếp sợ.

Cậu sờ sờ ngực nhỏ mình, hít sâu vài lần mới bình tĩnh lại.

Những người mặc đồng phục xanh lam thuộc khoa tài chính, trong đó người chói mắt nhất là nam sinh cao lớn chậm rãi đi cuối hàng.

“Yến Tiêu ——”

Tiếng la hét của khán giả muốn nổ cả sân thi đấu.

Đỗ Hoàn Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, cả một khu ai nấy đều dơ ảnh Yến Tiêu.

Chỉ là một trận bóng, mà cậu ta làm như buổi off fan.

Hôm nay thi đấu còn có phát sóng trực tiếp, nhϊếp ảnh gia đem ống kính nhắm ngay Yến Tiêu, màn hình lớn phóng to gương mặt Yến Tiêu.

Hắn ngũ quan thâm thúy, mặt mày đều là kiệt ngạo, thân hình đĩnh bạt.

Cơ bắp Rắn chắc đường cong dưới lớp quần áo hiện ra rõ ràng, cả người tản ra khí chất kẻ trên bễ nghễ nhìn xuống.

Đỗ Hoàn Sanh cũng dành chút xíu thời gian nhìn thoáng qua.

Không hổ là nam chính công trong tiểu thuyết, không thể không nói, Yến Tiêu này lớn lên rất dễ nhìn.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn thoáng qua liền ghét bỏ mà nhìn chỗ khác.

Ở trong mắt bọn họ, Yến Tiêu tính cách có ra sao cũng có nhan sắc gánh ; tam quan lệch lạc cũng có nhan sắc gánh......

“A a a a Yến Tiêu đẹp trai quá a a a a a.”

“Yến Tiêu thật có năng lực bạn trai , thoạt nhìn một chiêu là có thể đánh bại đối phương ~”

Không khí bị tiếng thét chói tai cùng với tiếng hoan hô thiếu chút nữa làm lũng màng nhỉ Đỗ Hoàn Sanh .

Bạch Niệm ngồi bên cạnh không phát ra tiếng, nhưng ánh mắt lẳng lặng nhìn cố định vào thân ảnh Yến Tiêu, gương mặt lộ ra vẻ si mê

Đỗ Hoàn Sanh lại không thích, là người biết cốt truyện, cậu thật muốn hung hăng mắng Bạch Niệm cho cậu tỉnh.

Cố tình Bạch Niệm lại não yêu đương còn nặng hơn cả Kỷ Hoài An rất nhiều.

Giới thiệu xong khoa tài chính, tiếp theo chính là khoa vật lý.

Các đội viên thống nhất mặc đồng phục màu trắng, chỉnh tề mà chạy trên sân bóng, mặt đối diện khán giả chào hỏi.

Hiện trường lần thứ hai tiếng hét muốn bung nóc này thuộc về Kỷ Hoài An.

Bình luận viên giới thiệu Kỷ Hoài An, tay Đỗ Hoàn Sanh tê dại, cổ họng có chút phát ngứa.

Khoảng cách quá xa, cậu không thấy rõ mặt Kỷ Hoài An, chỉ cần hình dáng cùng khí chất đó, cậu khẳng định, đó chính là Kỷ Hoài An!

Rất nhanh, Kỷ Hoài An được quay lên màng hình lớn

Đỗ Hoàn Sanh đứng lên, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh đến không bình thường, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình lớn chiếu gương mặt kia.

Kỷ Hoài An cùng Yến Tiêu hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.

Kỷ Hoài An khí chất sạch sẽ, mặt mày thanh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa lại thanh lãnh.

Đỗ Hoàn Sanh liền nghĩ đến một vị thần tiên không dính khói lửa nhân gian, bên cạnh cây hoa lê trên đỉnh núi tuyết.

Hắn nhớ tới đã từng thấy một bình luận: Yến Tiêu cùng Kỷ Hoài An, một người nóng bỏng lửa, một người lại như nước suối mát lạnh trong khe núi.

So với Yến Tiêu kiêu ngạo, ngạo mạn thì Kỷ Hoài An lại ôn nhu.

Lúc này Màn ảnh chiếu cận mặt , anh cũng rất hợp tác mà bỏ tay xuống, gương mặt anh như tranh.

Mọi người nháy mắt bị nhan sắc của anh đánh trúng, hét lên: “Kỷ học trưởng, anh chính là hình mẫu lý tưởng của mọi người!”

Gương mặt lướt qua chất lỏng ấm áp , Đỗ Hoàn Sanh giơ tay lau một chút.

Hắn phát hiện chính mình tự nhiên lại khóc.

Có thể là ánh mắt cậu quá mức chăm chú nhìn màn hình trực tiếp, Kỷ Hoài An đúng lúc lại nhìn về phía này.

Thời điểm Tầm mắt chạm nhau , Đỗ Hoàn Sanh hốc mắt đau đến phát ngứa, cả người như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.

Đây là người cậu trong sách cậu thích nhất, rõ ràng hoàn mỹ không tì vết, lại không có kết cục tốt, cuối cùng mang theo tiếc nuối chết ở trên giường bệnh.

Là Bạch Nguyệt Quang của nhiều người.

Đỗ Hoàn Sanh ở trong mơ tưởng tưởng qua vô số lần gương mặt anh ra sao, Kỷ Hoài An nhất đinh là người ôn nhu kiên định lại cường đại.

Hiện giờ, người đang ở trước mắt cậu.

Còn sống, không có yêu Bạch Niệm, còn chưa có trở thành chất xúc tác tình cảm cho vai chính.

Tay cậu bị nhẹ nhàng chạm vào, Bạch Niệm nói: “Hoàn sanh, Cậu chắn đến cùng bạn học hả.”

Đỗ Hoàn Sanh giơ tay lau mặt, vội vàng ngồi xuống.

đã bắt đầu trận đấu, Đỗ Hoàn Sanh như suy tư gì mà nhìn thoáng qua Bạch Niệm.

Hắn nghĩ sai rồi.

Kỷ Hoài An sao có thể nhìn cậu chứ.

Anh rõ ràng là nhìn vai chính Bạch Niệm mới đúng.

Ý thức được điểm này, Đỗ Hoàn Sanh tức khắc cảm thấy có chút ủ rũ.

Cậu xuyên thư tới thời gian không dài, vốn định sẽ thích ứng trong mọi tình huống.

Chỉ là chỉ cần nghỉ đến Kỷ Hoài An đến cuối cùng chết thảm, cậu luôn muốn thử thay đổi cốt truyện.

trận thi đấu, cậu căn bản không còn tâm tư xem.

Kỷ Hoài An nửa trận sau, nghỉ ngơi trong chốc lát, ngồi ở ngoài sân bóng , ánh mắt đảo qua đây.

Đỗ Hoàn Sanh rầu rĩ không vui, lặng lẽ nhìn ánh mắt trông chờ của Bạch Niệm ôm bình nước chờ Yến Tiêu.

Hào quang nhân vật Vai chính chẳng lẽ liền lợi hại như vậy sao?

Cách xa như vậy, Kỷ Hoài An lại có thể nhất kiến chung tình với Bạch Niệm?!

Theo tiếng còi vang lên, thi đấu kết thúc, khoa tài chính hơn một chút, thắng thi đấu.

Trận thi đấu này, Yến Tiêu bộc lộ ra hết nổi bật, hai phần ba điểm đều là hắn lấy.

Phỏng vấn sau trận đấu , hắn như cũ bày ra phong thái không coi ai ra gì.

Bạch Niệm ôm bình nước, đứng ở tại chỗ nhìn Yến Tiêu bị một đám người quay quanh, chậm chạp không dám tiến lên.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn không nổi bộ dáng tự ti của cậu, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Cậu là người tổ hổ trợ, đưa nước cho cậu ta cũng không có gì.”

Tựa hồ là bị những lời này tiếp động lực, Bạch Niệm gật gật đầu, sửa sang lại một chút tóc tai trên mái, hướng Yến Tiêu đi đến.

Đỗ Hoàn Sanh vẫn luôn đang nhìn Kỷ Hoài An.

Quả nhiên, ngay lúc Bạch Niệm đi qua, Kỷ Hoài An cũng đứng lên, đôi mắt nhìn về phía Bạch Niệm .

“Yến Tiêu, cậu muốn uống nước không?” Bạch Niệm thanh âm rất nhỏ, nghe muốn không rõ.

Yến Tiêu đôi mắt ở trên gương mặt cậu nhìn qua một chút, cười nhạo: “dựa vào đâu tôi phải uống nước của cậu, bởi vì cậu lớn lên nam không ra nam nữ không ra nữ sao?”