Chương 7 weixin của Kỷ Hoài An

Editer : camuoii

Trái lại Bạch Niệm, làm như không nghe thấy.

“Ở trên mạng phát ngôn không đúng sự thật là phạm pháp, cậu có thể thu thập bằng chứng kiện bọn họ!” Đỗ Hoàn Sanh tức giận thay Bạch Niệm nói.

Bạch Niệm nhìn cậu miễn cưỡng cười: “Không sao đâu, tôi quen rồi.”

Trải qua vài lần gặp nhau, Đỗ Hoàn Sanh xem như hoàn toàn nhận ra.

Thiết lập nhân vật trong truyện không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.

“Nói sấu sau lưng người khác, là hành vi vô cùng không lịch sự, mong mấy cậu mau xin lỗi cậu ấy !”

Một âm thanh ôn nhu mang theo từ tính vang lên sau lưng, theo làn gió nhẹ mà chui vào tai Đỗ Hoàn Sanh.

Đỗ Hoàn Sanh quay lại tìm giọng nói ấy, chỉ thấy một thân đồng phục Kỷ Hoài An đứng trước mặt bọn họ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Mọi người: “Kỷ, Kỷ học trưởng!”

“Các cậu mau đi xin lỗi Bạch Niệm.”

Đỗ Hoàn Sanh vừa nhìn thấy Kỷ Hoài An liền đi không nổi, thân thể không tự giác mà hướng về phía Kỷ Hoài An.

Mấy người kia nghe anh nói, quả nhiên thành thành thật thật đi xin lỗi Bạch Niệm.

Đỗ Hoàn Sanh lẳng lặng đi tới bên người Kỷ Hoài , nhìn chằm chằm anh, thật quang minh chính đại mà nhìn anh.

Bước tới cách Kỷ Hoài An một bước chân cậu ngừng lại.

Trên người Kỷ Hoài An thơm quá, đứng gần anh không khí đều trở nên tươi mát.

“Bạn học, cậu nắm tay tôi.” Đỉnh đầu rơi xuống một thanh âm.

Đỗ Hoàn Sanh tức khắc đứng thẳng, chột dạ mà nhìn anh.

Cậu vừa rồi vậy mà không khống chế được mà nắm tay Kỷ Hoài An!

“Thực xin lỗi, Kỷ học trưởng.” Đỗ Hoàn Sanh thành thật xin lỗi, lấy tay phải hung hăng nắm lấy cái tay không nghe lời.

Đáy mắt Kỷ Hoài An thần sắc không rõ, đồng tử đen nhánh sâu như hồ nước không lừng được : “Cậu biết tôi?”

Đỗ Hoàn Sanh: “Biết, tôi biết anh lâu rồi.”

“Phải không?”

Người trước mắt tiến về phía trước một bước, nháy mắt đem khoảng cách hai người kéo gần hơn, Đỗ Hoàn Sanh ngừng thở, tim đập không kìm chế được.

Áo sơ mi Kỷ Hoài An bị gió thổi phấp phới, vạt áo bay xẹt qua cách tay Đỗ Hoài An, khiến cậu tê tê dại dại.

Bạch Niệm đi tới, vô cùng lễ phép mà cảm ơn Kỷ Hoài An.

“Bạch Niệm, cậu không nhớ tôi?”

Kỷ Hoài An đem tầm mắt mình từ trên người Đỗ Hoàn Sanh, dời lên trên người Bạch Niệm.

Đỗ Hoàn Sanh ngây ngốc.

Cậu không có nhớ trong tiểu thuyết, Kỷ Hoài An với Bạch Niệm trước kia có gặp nhau?

Bạch Niệm lắc lắc đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía Kỷ Hoài An.

Kỷ Hoài An cười nói: “Cậu khi còn nhỏ ở hẻm Bát, chúng ta từng là hàng xóm.”

Hai người đứng chung một chỗ, nháy mắt liền có cái loại tình cảm ái muội.

Quả nhiên, bất luận như thế nào, nam8 đều sẽ thích vai chính thụ.

“anh là An An ca ca!” Bạch Niệm kích động nói.

Đỗ Hoàn Sanh nghe xưng hô này, càng khó chịu......

Một câu ca ca, mạng đều cho cậu ta.

Đỗ Hoàn Sanh nghĩ thầm, đi chết đi!

Cái thế giới này không có lúc nào là không rải cẩu huyết.

Kỷ Hoài An trên mặt không có biểu tình kích động, chỉ tươi cười nhàn nhạt.

Đỗ Hoàn Sanh không muốn ở đây làm npc, xoay người muốn đi.

Ngay sau đó, cậu bị ai đó kéo lại.

Kỷ Hoài An kéo cặp sách cậu, đem người lôi trở về.

Đỗ Hoàn Sanh: “?”

“Bạn học, có thể thêm Weixin không?” Kỷ Hoài An cầm điện thoại, ở trước mặt cậu quơ quơ.

Đỗ Hoàn Sanh mắt chớp chớp, sau đó cười càng ngày càng tươi, cuối cùng đôi mắt cong thành trăng non.

“Được a, tôi tên Đỗ Hoàn Sanh!”

Kỷ Hoài An nhìn về phía cậu, tươi cười như gió xuân: “Tôi biết.”

Đỗ Hoàn Sanh chỉ nghĩ do cậu là Đỗ tiểu thiếu gia thanh danh cậu bên ngoài cũng có nhiều người biết, nên không để trong lòng.

Móc điện thoại ra tích một tiếng liền thêm weixin Kỷ Hoài An.

Đỗ Hoàn Sanh ôm điện thoại, vô cùng cao hứng ở cổng trường chào tạm biệt Bạch Niệm.

Cậu ở chung cư gần Kinh Đại, đi dọc theo cổng trường rồi qua đường lớn là tới.

Dọc theo đường đi, trong lòng cậu như là có chú chim nhỏ đang không ngừng vùng vẫy.

Cậu click mở weixin của Kỷ Hoài An ra xem ảnh anh, như là món đồ quý giá.

Đỗ Hoàn Sanh cười tủm tỉm cho Kỷ Hoài An một cái ghi chú.

Nhìn khung chat của hai người, Đỗ Hoàn Sanh nhịn không được cái đầu nhỏ không ngừng hứng khởi.

Bản thân vậy mà có một ngày có đước weixin của nhân vật tiểu thuyết mình thích nhất, có nằm mơ cũng không dám a.

Ngón tay ở trên ảnh Kỷ Hoài An mà chọc chọc, Đỗ Hoàn Sanh click mở ảnh anh không biết bao nhiêu lần, cậu mở gói sticker chọn tới chọn lui không biết nên chọn cái nào.

Cuối cùng, cậu chọn cái giống học sinh ngoan ngoãn, thành thành thật thật gửi cho anh.

[Chào Kỷ học trưởng, tôi tên Đỗ Hoàn Sanh. ]

Mình có weixin Kỷ Hoài An, a a a a a a.

Đỗ Hoàn Sanh vui sướиɠ đến mức hai tay ở trên không chung múa loạn cả lên.

Ting ting——

Di động reo lên.

Đỗ Hoàn Sanh vừa click mở đã thấy, mặt thoắt cái đỏ lên.

[ đi đường không được chơi điện thoại. ]

Cậu đứng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên Kỷ Hoài An đi ngay sau cậu.

“Kỷ học trưởng!”

Kỷ Hoài An đẩy chiếc xe đạp, ngừng lại trước mặt cậu.

Đỗ Hoàn Sanh đôi mắt vốn dĩ đã to, lại còn trơn lên nữa, đủ để Kỷ Hoài An thấy rõ đồng tử xinh đẹp của cậu.

Mắt cậu màu hổ phách trong trẻo thấy cả đáy.

Kỷ Hoài An bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, gọi tên cậu: “Hoàn Sanh.”

“Hả?”

Kỷ Hoài An: “Tôi có thể gọi cậu như vậy không?”

Đỗ Hoàn Sanh cười đến không thấy mắt đâu: “Đương nhiên có thể!”

Kỷ Hoài An nắm bắt tay đốt ngón tay giật giật, đáy mắt nhiễm tầng Đỗ Hoàn Sanh xem không rõ cảm xúc.

“Kỷ học trưởng, anh đi học bằng xe đạp hả?”

Đỗ Hoàn Sanh duỗi tay sờ sờ xe anh, có chút hâm mộ.

Nói ra có chút mất mặt, cậu không biết đi xe đạp.

“ừm.”

Kỷ Hoài An đẩy xe lên phía trước sóng vai cùng cậu đi.

Dọc theo đường đi, Đỗ Hoàn Sanh như chú chim nhảy nhót qua lại, chỉ thiếu điều muốn bay lên.

Biết được Kỷ Hoài An cùng cậu ở cùng một tiểu khu, tâm tình cậu càng tốt hơn.

“Kỷ học trưởng, anh biết Bạch Niệm đã bao lâu?”

Kỷ Hoài An nhàn nhạt nói: “ Năm bảy tám tuổi có một khoảng thời gian tôi với cậu ta là hàng xóm, sau đó chuyển nhà liền không gặp lại.”

Chuyện mười mấy năm trước , còn có thể nhớ rõ ràng như vậy, Kỷ Hoài An quả nhiên rất thâm tình.

Đỗ Hoàn Sanh nhớ tới Bạch Niệm hôm nay đi đưa nước cho Yến Tiêu, nói không chừng Kỷ Hoài An đã thấy: “Cậu ấy gọi anh là An An ca ca.”

Không biết vì sao, Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy lời này của mình có điểm không đúng lắm.

Nghe cứ như là ghen, nhưng trong lòng cậu cảm thấy biệt nữu.

Trong tiểu thuyết, mỗi lần Bạch Niệm đã xảy ra chuyện, gọi điện thoại, kêu một tiếng ca ca, Kỷ Hoài An liền sẽ bỏ hết công việc mà chạy tới.

Làm chỗ dựa cho Bạch Niệm, an ủi cậu ta, giúp cậu ta giải quyết hết thảy mọi việc.

Kỷ Hoài An nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Tất cả trẻ con ở trong xóm, đều gọi tôi là An An ca ca.”

Đỗ Hoàn Sanh: “……”

Nghe như anh đang giải thích vậy, một chút biệt nữu trong lòng Đỗ Hoàn Sanh lập tức tiêu tán, trên mặt khôi phục tươi cười.

Khoảng cách hai người rất gần, gió thổi qua đây, Đỗ Hoàn Sanh dường như lại ngửi thấy mùi hương trên người Kỷ Hoài An.

Rất dễ chịu, không rõ là mùi hương gì.

Cậu lục lại trí nhớ của mình, hình như tác giả không có miêu tả rõ mùi hương của Kỷ Hoài An.

Đỗ Hoàn Sanh cái mũi giật giật, giống con vật nhỏ dùng mũi để phân biệt đồng loại.

Mùi hương trên người Kỷ Hoài An, giống bạc hà, lại giống mùi trầm hương.

Lạnh lẽo, chua xót.