Chương 12

Dường như ngủ suốt ba trăm năm cũng rất nhàm chán, Tạ Thần nhìn chằm chằm cái mũi đỏ của nàng một lát, cuối cùng lười biếng mà dựa vào trên tảng đá:

“Nói.”

Tri Ly suy nghĩ ba giây, cảm thấy “đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại”, gương mặt tươi cười, nàng trước hết giữ nguyên tư thế, ít nhiều có thể tăng phần tin cậy trong lời giải thích của mình, bắt đầu nói:

“Tôn thượng không hổ là tôn thượng, tùy tiện ngồi xuống mà khí thế uy vũ thập phần dũng mãnh phi thường, khiến kẻ khác sinh lòng kính trọng mà nguyện ý phục tùng. Tấm lòng ta……”

Nói còn chưa dứt lời, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Thần, nàng ngay lập tức sửa lời:

“Đệ tử lần này tới Vạn Ma Uyên, kỳ thật là vì muốn cứu ngài.”

Đại khái kịch bản này của nàng mở đầu không tồi, Tạ Thần ngước mắt nhìn về phía nàng.

Bị một đấng chí tôn trời sinh nhìn chằm chằm, Tri Ly thật sự áp lực rất lớn, nhưng ý niệm sống sót còn lớn hơn nữa, vì thế chỉ có thể căng da đầu tiếp tục:

“Đệ tử kỳ thật…… đã ái mộ ngài từ lâu.”

Nàng yên lặng cúi đầu, không dám nhìn biểu tình của Tạ Thần:

“Đã thương nhớ tới nỗi ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên, cho nên đệ tử mới liều chết tìm đến Vạn Ma Uyên, chính là để cứu ngài ra ngoài.”

Nói xong, nàng chờ Tạ Thần nói tiếp.

Nhưng mà Tạ Thần không có nói gì.

Nàng chỉ có thể lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía cặp mắt mang đến áp lực khủng khϊếp kia, còn giả bộ làm ra vẻ mặt cảm kích:

“Không ngờ rằng ngài sẽ tỉnh lại! Thật sự là quá tốt, không uổng công ta hao phí tâm tư, nỗ lực một hồi.”

Đối mặt với vẻ mặt “thật tốt quá, ta rốt cuộc đã cứu sống được ngài” của nàng, Tạ Thần chỉ là lười biếng mà nâng tay trái lên, tay phải Tri Ly cũng bị bắt di chuyển theo một chút.

Hắn cái gì cũng chưa nói, Tri Ly lại biết hắn muốn hỏi cái gì, vì thế hàm súc trả lời: “Tình cảm sâu sắc vô cùng, là do ta cầm lòng không đậu, hơn nữa cột lại như vậy, càng dễ dàng đưa ngài cùng ra ngoài.”

Tạ Thần mày hơi nhướng lên, nhìn về phía đai lưng của chính mình.

Tri Ly nương theo tầm mắt hắn nhìn lại, mới phát hiện phần vải dệt quanh đai lưng có màu sắc đậm hơn những chỗ khác một ít.

Đây có phải là……

“Đó là sương sớm.” Tri Ly căng da đầu trả lời.

“Sương sớm,” Tạ Thần ý vị thâm trường mà nhìn về phía nàng, “Nếu ngươi không nói, bổn tọa còn tưởng rằng là nước miếng của ngươi.”