Chương 2

Tri Ly càng nghĩ càng bực, bình thường tính tình nàng không hay nóng giận. Dễ giận mà cũng dễ nguôi ngoai. Chỉ cần một phần tư canh giờ là nàng đã lấy lại được bình tĩnh.

Cẩn thận ngẫm lại, nếu như nàng chết thật, có khi các đệ tử ở Thượng Thanh Tông lại đang vội vàng ăn mừng cũng nên.

Sau khi phụ thân đi về cõi tiên, tuy rằng nàng kế thừa vị trí tông chủ, nhưng thực lực lại chỉ lẹt đẹt ở mức Luyện Khí. Giới Tu Tiên luôn luôn tôn sùng thực lực, mặc dù là con kế nghiệp cha, cũng chưa từng nghe nói có ai lại chọn một đứa con chỉ đạt được trình độ Luyện Khí lên làm tông chủ cả.

Nàng đã tại vị được nửa năm, Thượng Thanh Tông chính là bị toàn bộ Tu Tiên giới chê cười, địa vị tiên môn bị tụt lại phía sau một đường thẳng tắp, đệ tử trong môn tuy rằng không nói ra, nhưng rất nhiều người trong lòng lén lút không phục nàng. Hiện giờ nàng rơi vào Vạn Ma uyên, phỏng chừng lại vừa lúc hoàn thành tâm nguyện của họ.

Đối với điểm này, Tri Ly lại không hề tức giận, rốt cuộc ở thế giới tu tiên, đồ ăn chính là nguyên tội.

Vách đá vẫn còn rỉ nước, một trận gió âm thổi qua, mang theo cái lạnh như thể muốn đâm xuyên vào xương cốt. Tri Ly rùng mình một cái, liền phát hiện thân thể cử động được rồi, thế là nàng khiên cưỡng nhổm dậy. Lúc cúi đầu nhìn xuống, nàng liền phát hiện váy áo trên người đã rách bung mấy chỗ, lộ ra những mảng da thịt lớn giờ đây bị phủ đầy những vết thương đỏ au màu máu giống như hoa mai.

Hẳn là khi rơi xuống đây, nàng bị ma khí ăn mòn, gây ra thương tích.

…Chẳng trách lại đau như vậy.

Tri Ly lặng lẽ càm ràm một câu, đột nhiên phát hiện bản thân đang ngồi trên một đống đá vụn, còn phía dưới nữa lại có một phiến đá san phẳng bóng loáng, hoa văn tinh tế, không những lạc quẻ với cảnh núi đá hoang tàn xung quanh, mà còn ẩn chứa một cỗ linh lực to lớn không diễn tả được.

Đáy mắt Tri Ly hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn chằm chằm phiến đá để quan sát cẩn thận, đầu ngón tay nàng đột nhiên chạm vào cái gì đó mềm mại. Nàng ngẩn người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bên dưới ngón tay, lộ ra từ bên trong khe đá là một mảnh góc áo màu đen nho nhỏ.

Xiêm y của nàng… hình như… làm gì có… vải dệt màu đen… phải không?

Tri Ly âm thầm nuốt nước miếng, thật cẩn thận mà xê dịch đống đá vụn phía trên, một bàn tay thon dài bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.