Chương 39

Tạ Thần chuẩn bị làm chính sự, Tri Ly bên cạnh thầm thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi Càn Khôn tìm được một cây gậy dài, kéo gói đồ gần như bị ăn mòn sạch sẽ cách đó không xa lại.

Được rồi, tên cẩu Chu Bạc này ngày thường keo kiệt bủn xỉn, nhưng đối với Tạ Thần lại rất hào phóng, đồ ăn đưa đến có món chính như Phật Nhảy Tường, bắp cải luộc, đáng tiếc thế giới này lại thiếu món ngon, mấy thứ này nhìn bề ngoài doạ người, nhưng so sánh vẫn kém xa những thứ nàng ăn ở thế giới thực.

Nghĩ đến món ngon ở thế giới thực, Tri Ly âm thầm nuốt nước bọt, sau đó thuần thục đem từng món một cất vào túi Càn Khôn.

Làm một thứ đồ trang trí hoàn toàn mất tự do, những việc như thế này rõ ràng nàng đã làm rất nhiều, lát sau, toàn bộ đồ ăn đều được cất vào túi Càn Khôn. Túi Càn Khôn có thể ngăn cản ma khí, giữ cho thức ăn nước uống còn mới, bây giờ trong túi chứa đầy đồ ăn, dù Tạ Thần tu luyện mười ngày nửa tháng nàng cũng không lo chết đói.

Lần này Tạ Thần tu luyện chỉ có một ngày đã tỉnh, khi hắn mở mắt thấy nàng đang ăn cơm, khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, Tri Ly ngậm chân dê nướng trong miệng đang định mở miệng đã bị hắn ôm vào trong ngực, nàng vội vàng giơ chân dê lên tránh làm bẩn y phục của hắn.

Tay chân đυ.ng chạm, cổ dựa sát, nháy mắt đã tách nhau.

“Hạt châu.” Hắn lạnh nhạt mở miệng.

Tri Ly nhanh chóng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một viên đưa cho hắn, vừa định mở miệng hỏi han quan tâm hắn vài câu, thì hắn đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Tri Ly: “…” Biến đi.

Tạ Thần liên tiếp tu luyện nửa tháng, ngoài tỉnh lại mười lần đi tiểu, mỗi lần tỉnh đều ôm Tri Ly vào lòng hít ngửi một lúc. Tri Ly ban đầu không nói, về sau mặc kệ, khi hắn tu luyện linh lực toả ra bốn phía, nàng sẽ chủ động tiến đến gần cọ sát một chút.

Thời gian Tạ Thần tu luyện càng nhiều, số hạt châu trong túi Càn Khôn nhanh chóng vơi đi, thừa lại chỉ còn năm sáu viên.

Tạ Thần lại bắt đầu tu luyện, Tri Ly chán nản liếc nhìn đồ ngon trong túi Càn Khôn, mất hứng thú với chuyện ăn uống.

Mỗi ngày chỉ ở một chỗ nhàm chán thế này, Tạ Thần làm sao có thể kiên trì 300 năm… hắn không cần kiên trì, hắn là bị nhốt. Tri Ly nở nụ cười không mấy thiện cảm, nàng hiện tại đột nhiên nghĩ đến chính mình cũng đang bị nhốt.

… Bỏ đi, bỏ đi. Nàng uể oải đung đưa chân mình nhìn váy áo rách rưới nghĩ đến những người đó cả ngày mang đồ ăn nhưng không nghĩ đến việc mang y phục cho nàng.

Lỡ như Tôn thượng thích người mặc đẹp thì sao?