Chương 45

Tri Ly cảm giác như bản thân bị bắt gặp làm việc xấu, liền vội vàng ngồi thẳng dậy.

“.....Tham kiến ma tôn đại nhân, thϊếp luôn ở bên ngoài ngao du, gần đây mới biết ma tôn đại nhân đã thức tỉnh, xin ngài tha thứ cho thϊếp vì đã đến muộn.”

Giọng nói dịu dàng vẫn đang nói, giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ, Ngay cả những khoảng dừng vô tình giữa câu từ cũng gây cảm giác nhột nhột. Mặc dù Tri Ly là nữ tử nhưng vẫn bị mê hoặc.

"Nghe nói những tiên phái khác cho người rất nhiều thứ tốt, đáng tiếc Hợp Hoan tông của thϊếp không có nhiều của cải…”

Dừng lại đúng lúc khiến người ta thương tiếc, trong lòng Tri Ly cảm thấy đau xót, hồn như sắp bị lấy đi.

“Nếu Ma tôn đại nhân không ngại, thϊếp tình nguyện dâng năm mươi đệ tử đến vực sâu để ngài giải trí.”

Tri Ly: "...Cái gì?”

"Nếu như đại nhân không nói gì, thϊếp sẽ coi như ngài đã đồng ý.” Giọng nói đột nhiên trở nên mềm mại, yểu điệu.

Tri Ly: “Thất lễ….. đợi một chút, đại nhân hiện tại không thể nói được, nhưng ngài ấy khẳng định không chấp nhận…”

Còn chưa nói xong, đã có những bóng người nhảy từ trên cao xuống.

Tri Ly: “........”

Mười lăm phút sau, những mỹ nhân đó và Tri Ly đưa mắt nhìn nhau.

"Đến rồi.” Tri Ly tuyệt vọng.

Những mỹ nhân đó không ngờ rằng vẫn còn có một nữ nhân sống ở đấy, họ vô cùng ngạc nhiên và ngay lập tức bị Tạ Thần ở phía sau thu hút.

Tạ Thần mặc dù danh tiếng rất lớn, nhưng hắn luôn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hắn, mặc dù nghe nói ngày xưa ma tôn rất đẹp trai, nhưng hắn hiện tại đã hơn một nghìn tuổi, bị trấn áp trong vực thẳm của vực Vạn Ma nhiều năm, vì thế trước khi đến đây, các nàng ấy đã chuẩn bị tâm lý phục vụ một lão yêu quái, nhưng không ngờ hắn lại như vậy, vậy thì…

"Ngài ấy vừa thanh cao, kiêu ngạo, vừa xuất chúng phải không?”Tri Ly sắp xếp từ ngữ một cách cẩn thận.

Vừa nói, sự chú ý của những mỹ nhân đó đổ về phía nàng, ánh mắt dừng lại ở bộ váy rách nát của nàng.

Tri Ly chú ý đến ánh mắt của họ, nhìn bộ quần áo và cách trang điểm xinh đẹp của họ, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt đem chiếc váy rách nát kéo xuống dưới đầu gối để che đi.

“Không biết vị này là ai?” Nữ tử dẫn đầu cung kính hỏi.

Tri Ly gần như đồng thời nói: “Ngươi không sợ bị ma khí ăn mòn sao?”

Nữ nhân dừng lại một chút: "Chúng ta có lớp áo bảo vệ, không sợ ma khí.”

Tri Ly chớp chớp mắt, có chút hâm mộ: "Ra là như vậy.”

“Chưa thỉnh giáo đại danh của vị bằng hữu này.” Nữ nhân hỏi lại.

Tri Ly: “Mỹ Mỹ.”