Chương 7

Tri Ly ngã trên một đám cỏ khô, còn chưa kịp thấy may mắn vì không bị thương, cơn đau đớn quen thuộc liền bắt đầu xâm nhập vào từng tấc da thịt. Nàng lúc này mới phát hiện, sau cú ngã vừa rồi, theo bản năng nàng đã buông lỏng Tạ Thần ra.

Giờ phút này Tạ Thần đang nằm trên mặt đất cách nàng năm bước chân.

Tri Ly không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy chạy về phía hắn, nhưng mà mới vừa nâng lên chân, một lực hút rất lớn liền đem nàng túm trở về.

Đám cỏ này…… là vật thể sống?!

Đám cỏ khô im lìm ban đầu dường như đột nhiên có thêm sinh lực, y hệt lũ rắn mà đong đưa quấn lên thân thể của nàng. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng tạo ra linh lực chặt đứt cây cỏ khô.

Nhưng mà một cây cỏ khô đứt gãy, mười cây khác lại trườn lên, ngo ngoe rục rịch muốn chui vào miệng vết thương do bị ma khí ăn mòn trên người nàng.

Tri Ly trong lòng thầm mắng chửi, cắn răng xé toạc chỗ váy áo bị lũ cỏ khô quấn lên, không thèm nhìn lại mà nhào tới hướng Tạ Thần, sau đó ngã khuỵu ngay chỗ còn cách hắn ba tấc.

…… Chỉ một chút nữa thôi!

Đám cỏ khô dường như nhận ra nàng muốn làm cái gì, lập tức dùng tốc độ nhanh hơn mà quấn lên chân nàng, ý đồ đem nàng kéo trở về. Tri Ly giãy giụa xê dịch về phía trước, một tấc, hai tấc, ba tấc, rốt cuộc chạm vào được vạt áo Tạ Thần.

Lực quấn quanh trên chân nháy mắt biến mất, sau đó chỉ còn tiếng vang sột soạt ở đằng sau, Tri Ly quay đầu lại, liền nhìn thấy lũ cỏ khô quỷ quyệt vừa nãy còn đang kiêu ngạo, lúc này đã bị cắt thành một đống mảnh vụn.

Thoát khỏi nguy hiểm, Tri Ly nhẹ nhàng thở phào, tay chân rụng rời mà bò đến bên cạnh Tạ Thần, dựa vào người hắn bắt đầu nghỉ ngơi.

Tuy rằng thuận lợi vượt qua nguy hiểm, nhưng nghỉ ngơi nửa ngày mà lòng nàng vẫn còn sợ hãi…… Sơ suất một chút thôi, nàng đã có thể bị bụi cỏ kia ăn thịt mà hóa thành một bãi máu loãng!

Để tránh phát sinh thêm trường hợp ngoài ý muốn như vừa rồi, nàng cần phải nghĩ ra biện pháp gì đó.

Tri Ly chống cằm nghiêm túc suy tư, ánh mắt đột nhiên sượt qua túi Càn Khôn cài bên hông của mình.