Chương 12: Không Có Lần Sau!

Đáy lòng Ninh Mông nổi lên vô số suy nghĩ, cô thử nói: “Em với Đỗ Nhược thật sự không có gì, em không thích anh ta chút nào hết.....”

Ánh mắt người đàn ông vẫn tàn nhẫn như cũ, không có thay đổi.

Ninh Mông biết, câu trả lời này vẫn chưa đủ để khiến anh hài lòng.

Cũng đúng.

Nguyên thân đã từng hẹn hò với nhiều người như vậy mà Hoắc Bắc Thần chưa từng can thiệp vào, nếu chỉ là một người bạn trai cũ thì anh đâu cần phải nổi giận như vậy?

Trong lúc suy nghĩ thì tay người đàn ông hơi dùng sức, cằm cô như sắp bị bóp nát, Ninh Mông đau đến nỗi nước mắt lưng tròng. Nhưng lúc này trong cái khó lại ló cái khôn, cô thề thốt nói: “Xin lỗi anh, lần này là ngoài ý muốn, em chắc chắn sẽ không có lần sau!”

Sức lực trên cằm cô cũng giảm dần.

Ninh Mông khẽ thở phào một hơi.

Cô căng thẳng nhìn Hoắc Bắc Thần, cố gắng nói thêm: “Là người ai cũng sẽ có lúc lơ đãng. Lần này là do em sơ sót, anh có thể rộng lượng tha thứ cho em được không hả?”

Dù cô không biết đã hứa cái gì, nhưng cứ nhận lỗi trước đã!

Người đàn ông nheo mắt lại, anh chăm chú nhìn cô như đang xem lời của cô có đáng tin hay không.

Lúc Ninh Mông nơm nớp lo sợ, thì rốt cuộc anh cũng buông cằm cô ra: “Không có lần sau.”

Ninh Mông như trút được gánh nặng, cô thở một hơi thật dài.



Cô ngẩng đầu thấy người đàn ông đang đợi cô trả lời lại thì lập tức gật đầu như giã tỏi: “Anh yên tâm, nếu có lần sau, em sẽ tự lấy đầu mình xuống làm bóng đá cho anh!”

Sắc mặt người đàn ông dần dịu hơn, anh buông cô ra.

Anh chậm rãi rửa sạch tay mình, rồi cũng đi ra ngoài.

Tề Sam cũng chạy tới, kiêu ngạo nói: “Lão đại, bên tôi đã dọn dẹp sạch sẽ xong rồi, chắc chắn sau này thằng nhóc thối thấy bà chủ thì sẽ quay đầu ngay!”

Ninh Mông vừa mới ổn định lại tinh thần:??

Cô nhìn thoáng qua Đỗ Nhược mặt mũi bầm dập, đột nhiên cảm thấy mình chỉ bị rửa sạch đôi tay này, đúng là rất may mắn!

Hoắc Bắc Thần không thèm đếm xỉa đến chuyện đánh người mà bỏ đi luôn.

Tề Sam cũng đi theo, lúc đi anh ta còn hung ác trừng Ninh Mông một cái: “Cô dám làm ra chuyện thế này, ngày mai tôi sẽ mang đơn ly hôn đến gặp cô!”

Ninh Mông nhíu mày, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Cô nói: “Ngày mai tôi không rảnh.”

Tề Sam: “……”

Cô nói thêm: “Ngày kia tôi cũng không rảnh, ngày kia nữa cũng không rãnh, sau này cũng không rảnh!”

Tề Sam: “……”



Dáng vẻ không nói lý của người phụ nữ này khiến anh ta giận nghiến răng ngiến lợi.

Anh ta tức giận dậm chân: “Đồ đàn bà ngu ngốc này, cô cho rằng mình trốn tránh không ký tên là xong sao? Nói cô biết, pháp luật đã quy định: Nếu ở riêng hai năm, thì có thể trực tiếp đơn phương ly hôn!”

Ninh Mông vừa nghe hết câu thì sắc mặt trắng bệch.

Sao cô có thể quên mất chuyện này chứ?

Cô tính thử, cô gả cho Hoắc Bắc Thần năm hai mươi tuổi, đến nay đã được sáu năm, tính vậy thì Hoắc Bắc Thần đã có thể ly hôn được đến ba lần rồi!

Cô thấy có một loại cảm giác gấp gáp đang âm thầm ập đến.

Thấy cuối cùng cô cũng biết sợ thì Tề Sam cười khẩy một cái, lúc này anh ta mới vừa lòng đuổi theo Hoắc Bắc Thần.

Ninh Mông gọi 115 cho Đỗ Nhược, sau đó cô mới rời đi.

Khi về đến nhà, nghĩ đến Đỗ Nhược bị gãy mất hai cái răng , lúc được y tá đưa lên xe cứu thương, anh ta còn thoi thóp nói với cô: “Môn Môn, en phim tam, anh te ngông tù bõ en.” (phiên dịch: Mông Mông, em yên tâm, anh sẽ không từ bỏ em.)

Ninh Mông che mặt lại.

Vì sao lúc nguyên thân đi thân mật với bạn trai thì Hoắc Bắc Thần còn không thèm đếm xỉa tới. Bây giờ cô nắm tay bạn trai cũ đã chia tay, thì anh lại phản ứng lớn như vậy chứ?

Có chỗ nào không ổn chứ? Nhưng cô chắc chắn một điều là có liên quan đến lời hứa kia.

Nhưng đáng tiếc, đoạn ký ức ấy lại không nhớ được. Cô đi quanh căn phòng mình muốn tìm được chút manh mối nào đó. Cô đi vào phòng quần áo, thì nhìn thấy....