Chương 7: Khí Vận Đang Bị Xói Mòn (2)

Editor: ND Bồ Công Anh

_____________________

Ôn Hàn ánh mắt lóe lóe, không hỏi lại, kỳ thật trong lòng cô tin tưởng vào lời hệ thống nói. Cho dù vận khí cô tốt đến thế nào, giờ đã đổi cái thân thể khác, còn xuyên qua thời gian, không gian khác, thậm chí còn thành một cái pháo hôi. Nói không chừng mọi vận khí của cô đều dùng để sửa mệnh của 『 Ôn Hàn 』hết rồi, chỉ là không biết trước khi xuyên qua cô thế nào? Là chết hay sao? Cô mà chết cô của cô, em trai chắc chắn thương tâm nhiều lắm.

“Hệ thống, mi nói mi muốn tra đều có thể tra ra được, vậy mi biết tình huống hiện tại của ta không? Có phải đã chết rồi không?"

—— Tôi không biết nga.

“Ủa, không phải mi nói muốn tra đều có thể tra được sao?”

Thanh âm hệ thống ngượng ngùng xoắn xít mang theo chút ngượng ngùng.

—— Tôi ... chỉ thổi phồng với kí chủ một chút thôi à!

Ôn Hàn: “…….”

Cô đây là tạo cái nghiệt gì dậy trời, đang nghỉ đông yên lành về nhà thăm người thân thì gặp gỡ loại sự tình này, cô căn bản là không nghĩ xuyên không, cô có nhân sinh thuộc về chính mình, căn bản cô không muốn trở thành pháo hôi trong sách đâu, huhu.

Cảm giác được bước chân cô chậm lại, lòng tràn ngập bi thương cùng phẫn hận, hệ thống trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cách một hồi lâu mới nói:

—— Ký chủ à, có lẽ đây mới là nhân sinh của cô thì sao? Nói không chừng các người là một cái kiếp trước, một cái kiếp này. Nhiều phim truyền hình, nhiều tiểu thuyết đều là nói như thế cả.

“Ý của mi là kiếp trước của ta cũng là một quyển sách?"

Hệ thống tức khắc chột dạ, không dám nói lời nào nữa.

Ôn Hàn cũng không cùng nó so đo, cô dựa vào tường không nhúc nhích, hai ngày này áp chế cảm xúc, một khắc này bạo nộ ra ngoài, cô muốn điên lên, bãi công, cái gì mà pháo hôi, cái gì vai chính, mặc xác bọn họ, cô không muốn làm. Hừ.

—— Ký chủ, nhân loại không phải hay có cái câu nói là có nhiều chuyện chú định, trời cao đã an bài như vậy rồi sao? Đây có lẽ là lữ trình nhân sinh của cô, cũng có lẽ là số của cô.

—— Cô cũng biết mà, cô bị bọn họ đẩy một cái, tỷ lệ sống sót rất rất nhỏ.

Ôn Hàn nhấp miệng không nói chuyện, cô lúc đó bị con gấu béo kia cùng gia trưởng của nó đẩy vào xe bán đồ ăn trên xe lửa, đúng ngay cạnh nhọn, đυ.ng vào ngay huyệt thái dương. Kỳ thật giống như là hệ thống nói, trong lòng cô đã quá rõ ràng, cảm giác cái góc nhọn kia đâm vào huyệt thái dương của cô, cô có thể cảm nhận được, có thể sống sót được hay không, không nhất định, liền tính là có thể sống sót…… Nói không chừng cô cũng tàn rồi.

Cô không có duyên với cha mẹ, duyên cha mẹ mỏng, cô chỉ không yên lòng cho cô ruột và em trai. Mà cô có di chúc, nếu cô chết, toàn bộ di sản của cô để lại cho cô cùng em trai, ba mẹ cô một mao tiền cũng chẳng có đâu.

Vốn dĩ là bởi vì bị cha mẹ nháo phiền quá mới lập di chúc, hiện tại nghĩ nghĩ, đây là đồ vật cuối cùng cô để lại cho cô cùng em trai.

—— Ký chủ, mệnh số của cô trải qua cùng người khác không giống nhau.

“Không giống nhau thế nào?"

—— Tôi không thể nói.

Ôn Hàn cười, lau nước mắt, hít hít cái mũi, mãi lúc sau mới xách theo đồ vật tiếp tục đi về phía khu nhà công nhân xưởng thực phẩm.

Cô không tin cái gọi là mệnh số, cơ mà cô đã thành pháo hôi 『 Ôn Hàn 』, nếu vậy cô phải sống sót, bởi vì chỉ khi sống sót thì mới có hy vọng, chết rồi, cái gì cũng không còn.

Thấy ký chủ không còn ý tưởng truy cứu thêm về vấn đề này, hệ thống thở dài nhẹ nhõm một hơi, ký chủ cái gì cũng không biết, có một số việc lại quá khó giải thích, hệ thống nó cũng đâu thể nói cho ký chủ là rất nhiều đồ vật của cô ấy đều là người khác tặng.

Thật là sầu chết chỉ huy.