Chương 44

Ét ô ét, hắn không nghĩ là sẽ đau đến vậy. Lý Mộ Phong đột nhiên cảm thấy có chút bội phục người đã tạo ra cách thức này. Đây là cách thức tự ngụy trang bản thân bị thương một cách hoàn hảo nhất, không khiến cho người có tu vi cao hơn phát hiện ra sơ hở. Cách này là do một tên phản diện hệ não sau này sẽ xuất hiện tạo ra, khác với Hàn Thiệu đại ma vương thích gây chuyện, Hàn Ân kiêu căng ngạo mạn đến chết người. Tên này là ở một đẳng cấp khác.

Nói như thế nào nhỉ... Lý Mộ Phong xuýt xoa một chút buồn cười nghĩ. Là vua ăn vạ, ông hoàng của làng giải trí phim gia đấu. Tên này hết giả vờ bị thương đến bị tấn công, bị ghen ghét hãm hại rồi vu oan cho một đám người, ngay cả nhân vật chính cũng suýt chút nữa dính chưởng. Tên này thường được tác giả miêu tả với nhiều cái tên rất mỹ miều như bạch liên bông, bạch liên hoa. Mặc dù Lý Mộ Phong không cảm thấy hình tượng của hắn giống hoa sen chỗ nào nhưng tác giả miêu tả như vậy chính là như vậy. Điều độc đáo ở tên này chính là khả năng chơi thủ đoạn một cách kì lạ của hắn, người thường nghe qua thì có vẻ đây là thủ đoạn cấp thấp nhưng thực chất tác dụng của nó lại rất cao, Lý Mộ Phong nhiều lúc cũng không biết tại sao lại như vậy. Khi tách riêng ra thì hắn thấy hành vi tên này rất ngu ngốc nhưng khi gộp tất cả lại thì nó lại hợp lý đến đáng sợ. Chính vì vậy mà Lý Mộ Phong khá phục tên phản diện này, hình như hắn tên là Hồ... gì gì đấy.

Lý Mộ Phong bị nguyên khí đang tán loạn đánh úp, đầu óc ong ong đau đến mức khó khăn mà rêи ɾỉ, hắn không còn thời gian hồi tưởng nữa.

Càng kéo dài lâu thì người chịu thiệt chỉ có hắn mà thôi, nhẩm tính một chút. Tên kia lên sàn ở vi diện cao hơn tu chân giới, đến đại năng bên đó còn khó lòng nhận ra thì Hàn Quốc Kiên chắc chắn sẽ không nhìn ra được.

Khóc đã khóc được rồi, trọng thương cũng đã trọng thương. Hàn Ân sau khi ngụy trang xung quanh một chút thì vẻ mặt hốt hoảng xen lẫn sợ hãi, chạy như bay ra ngoài, hướng về phía biệt viện của Liễu Tịch Vân mà đi. Trên đường có nhiều người trông thấy bộ dạng của hắn như vậy thì rất kinh ngạc, có người còn trợn tròn mắt. Chỉ có đám hạ nhân là như đà điểu, cúi gằm mặt xuống đất không dám ngước lên.

Hàn Ân chạy một mạch xông thẳng vào trong, dáng vẻ hốt hoảng của hắn làm hạ nhân cũng không dám ngăn cản. Chỉ có thể lẽo đẽo chạy theo sau hắn, tới khi Hàn Ân mở tung cánh cửa phòng Liễu Tịch Vân ra. Trông thấy bên trong có gia chủ và chủ mẫu thì bọn họ mới cung kính đứng ngoài cửa chờ lệnh.

Liễu Tịch Vân cũng rất kinh ngạc, nàng và phu quân đều là tu sĩ đại năng có tu vi cao, thần thức sớm đã bao trùm cả biệt viện. Dù không cố ý thả ra nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Hàn Ân. Vốn nàng tưởng hắn xuất quan liền chạy đến chỗ mình khoe khoang, còn đang buồn cười trong lòng nhưng khi thấy bộ dạng của hắn. Nụ cười trên môi nàng thoáng đọng lại, nàng buông tay Hàn Quốc Kiên ra, đang định bước tới chỗ nhi tử thì Hàn Ân đã chạy như bay đến, xà vào lòng Hàn Quốc Kiên rấm rức khóc, đến cơ thể cũng vì sợ hãi mà run rẩy.

Hàn Quốc Kiên thấy hắn như vậy thì lòng đau như cắt, đây chính là bảo bối mà lão ngàn cưng vạn sủng nuôi lớn. Thậm chí đến đánh nó một roi hay trách móc nặng nề hắn cũng không nỡ, nay hắn chỉ mới đi được vài ngày. Con hắn đã tàn tạ như vậy, nhìn khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Hàn Ân cùng với dáng vẻ sợ hãi của hắn. Trong đầu Hàn Quốc Kiên như nổ tung, ong ong đầy sát ý. Ai lại dám đả thương nhi tử bảo bối của hắn, mẹ nó cho dù hắn có là ai thì lão tử nhất định đem kẻ đó ra băm vàm thành nghìn mảnh nhỏ.

Chưa đợi Hàn Quốc Kiên hỏi chuyện, Hàn Ân đột nhiên phun ra một ngụm máu, trông vẻ hắn toát lên sự đau đớn rõ ràng. Hắn rớm lệ ôm chặt lấy tay phụ thân mình như tìm kiếm cảm giác an toàn.

Hàn Quốc Kiên cảm nhận được sự ẩm ướt của máu trên tay mình, hắn hoảng thần lập tức đưa tay lên bắt mạch cho Hàn Ân. Khí huyết bị tổn thương, nguyên khí tán loạn, là dấu hiệu của việc đình công bất ngờ. Nếu không cẩn trọng, Hàn Ân xương cốt lẫn căn cốt còn non mềm rất có thể sẽ để lại đi chứng, nâng cao khả năng tẩu hoả nhập ma. Hàn Quốc Kiên chau mày từ trong nạp hư giới lấy ra một bình linh dược màu trắng, bên trên được chạm khắc tinh xảo với các đường vân mây xanh biển.

Lý Mộ Phong vừa trông thấy bình thì lập tức nhận ra nó là một loại linh bảo trữ đan, thường được dùng để cất giữ các loại đan dược quý hiếm, phòng ngừa đan dược bị thôi hoá hay bay mất một phần dược lực. Hắn đoán được, đan dược bên trong chiếc bình nhất định rất quý giá. Quả nhiên khi đổ ra, một mùi hương thanh mát của được liệu toả ra nồng đậm. Hắn có thể cảm nhận được bên trong nó chứa đựng rất nhiều linh khí và dược liệu quý giá. Chỉ hít một hơi thôi nhưng cơn đau rát đã hoà hoãn đi đôi chút.

Hàn Quốc Kiên đưa viên đan dược đến miệng Hàn Ân, hắn yếu ớt thuận theo nuốt xuống. Đan dược màu đỏ trong suốt như hổ phách trong suốt, nhìn qua thôi thì thấy rất cứng cáp như thủy tinh. Vậy mà khi nuốt vào lại mang hương vị dịu nhẹ ngọt ngào, tan trong cổ họng ngày tức khắc. Chỉ trong nháy mắt, Lý Mộ Phong đã cảm thấy được thương thế trong cơ thể mình đang lành lại với tốc độ khó tin. Cảm giác đau xót dần tan đi thay vào đó là sự mát mẻ, khoan khoái. Hắn thứ vận công một chút, gần một trăm tia nguyên lực như cá tràn ao. Loi nhoi chăn chúc thoát ra ngoài, mượt mà lượn quanh trong kinh mạch, thậm chí các huyệt từng bị hắn tổn thương qua cũng trở nên cứng cáp và giàu sinh lực hơn hẳn.

Hàn Ân hai mắt nhắm nghiền nằm trong lòng Hàn Quốc Kiên, theo bản năng vận dụng pháp quyết hấp thụ dược lực. Nhưng đan dược Hàn Quốc Kiên đưa hắn tuy quý giá nhưng dược lực cũng rất lớn, sau khi dùng hết một phần để hồi phục vết thương thì còn dư khá nhiều. Lý Mộ Phong chỉ mới bắt đầu quá trình chuyển hoá nguyên lực, hắn vẫn chưa đủ thành thục cũng như phát hiện ra mấu chốt cần thiết của cơ thể mình. Vì vậy mặt Hàn Ân đỏ ửng lên như tôm luộc, hắn thở dốc đầy khó khăn. Hàn Quốc Kiên cũng biết hắn không kham nỗi dược lực nên lập tức áp tay phải mình vào tay trái của hắn. Bắt đầu vận dụng linh lực giúp hắn tiêu thụ đan dược nhanh chóng và dễ dàng hơn.

Liễu Tịch Vân nhìn Hàn Ân bị giày vò mà trong lòng đau xót không thôi, đây chính là cục thịt từ trong người nàng mà rớt ra đó. Nói không thương không xót sao cho được, nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Hàn Ân, giúp hắn gạt bớt phần tóc mái.

Kinh mạch Hàn Ân còn rất yếu và non nớt, Cốt Nhục Quyết của hắn vẫn chưa luyện thành. Hàn Quốc Kiên dù có mạnh đến mấy cũng không dám coi khinh chuyện này, bởi vì phải điều khiển linh khí một cách cẩn thận. Tạm thời sẽ tốn khá nhiều thời gian, Liễu Tịch Vân đã là kim đan đỉnh, tất nhiên cũng đoán ra được chuyện này. Nàng lo lắng nhìn hai người nhưng lại không dám tự tiện động chạm, sợ bản thân không cẩn thận gây rắc rối.

Đột nhiên Liễu Tịch Vân nhớ ra trước cửa còn có người, nàng híp mắt lại. Dáng vẻ Hàn Ân chạy đến đây không được tốt lắm, trước khi hắn tỉnh lại thì nàng cũng nên đi tìm hiểu một chút. Liễu Tịch Vân đứng dậy, nàng nhìn hai cha con Hàn Quốc Kiên vẫn đang chuyên tâm hấp thụ đan dược. Bước ra khỏi phòng, Liễu Tịch Vân đóng cửa lại. Ra hiệu cho đám người hầu lui ra xa tránh làm phiền những người bên trong.

Dù sao bên cạnh Hàn Quốc Kiên có rất nhiều tử sĩ võ công cao cường, Liễu Tịch Vân cũng không cần bận tâm đến an nguy của họ. Nàng mem theo con đường trước đó Hàn Ân đã chạy rồi điều tra, kết quả không có gì ngoài việc đám người này chỉ chứng kiến được Hàn Ân dáng vẻ nhếch nhác, sợ hãi chạy về hướng biệt viện của nàng. Liễu Tịch Vân nhíu mày vò khăn tay, sau khi cảnh cáo tất cả mọi người không được phép truyền bá tin tức này thì lập tức đi đến động phủ kia. Nó là do nàng sau khi trở thành chủ mẫu Hàn gia, quyên góp một số tiền lớn vào gia khố đổi lại được. Liễu Tịch Vân dạo gần đây đang gặp bình cảnh nên cũng lười đến đó. Vì là chủ nhân của hang động, Liễu Tịch Vân không cần lệnh bài cũng có thể tự do ra vào động phủ của mình.

Nàng quan sát một lược, bên không tuy hỗn loạn nhưng không phải dấu vết đánh nhau mà là... tẩu hoả nhập ma? Liễu Tịch Vân khó có thể tin được điều này, nàng loạn choạn lui mấy bước. Khí thế cường giả kim đan đỉnh vô tình bị tiết ra, đám binh lính xung quanh cũng bị uy áp của nàng làm cho chấn động, đầu gối hơi khuỵu xuống. Bọn họ trong lòng áp lực đến lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Không ai dám nhúc nhích, chỉ chăm chăm cúi gằm mặt nhìn mũi chân mình. Thời gian trôi qua một khắc nhưng chủ mẫu phu nhân vẫn không có sai khiến gì, bọn họ trong lòng nhịn không được sốt ruột, nhưng cuối cùng cũng không dám ngước mặt lên hơi.

Liễu Tịch Vân thật sự không dám tin, Hàn Ân nửa tháng trước còn vui vẻ nói với nàng về chuyện nó cảm ngộ, tinh thần thông thoáng hơn. Nhưng tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại như vậy, tâm tình kích động dẫn đến phản phệ trong tu luyện.

Hàn Ân vốn là bảo bối của Hàn gia, nói đúng hơn là bảo bối của gia chủ Hàn gia. Bình thường phu quân nàng rất yêu chiều nó, thậm chí khi còn nhỏ còn tình nguyện bế nó lên đầu. Cũng chính vì vậy nên tiểu Hàn lớn lên gần gũi với phụ thân hơn là người mẹ như nàng. Một đứa trẻ được yêu thương cưng chiều mà lớn lên thì lấy cái gì có thể khiến nó sợ hãi như vậy? Đầu óc Liễu Tịch Vân xoay chuyển, trong lòng nàng cồn cào khó chịu, đã từ rất lâu rồi nàng chưa bao giờ lo lắng như vậy. Nếu như nàng không nhanh chóng giải quyết mối nguy hại này, chỉ sợ nó sẽ trở thành tâm ma trong lúc Tiểu Hàn thăng cấp trúc cơ thì đã quá muộn màng rồi.

Nhưng mà thứ khiến nó sợ hãi là gì mới được?

Liễu Tịch Vân ngẫm nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên loé qua hình ảnh của Bạch Nghị. Trong lòng nổi lên sát khí.... Bạch Nghị, ngươi nên cầu mong bản thân không phải là lý do thật sự, nếu không thì đừng trách ta.