Chương 18: Một Trong Những Truyện Lớn Nhất Đời Người

“Mẹ, hồi nãy uống nhiều sữa bò quá, giờ con muốn đi WC!” Triệu Trác Nghiên ngượng ngùng nói.

Triệu Hướng Thu:...

“Người ở quê cũng không chú trọng chuyện này lắm đâu, những chuyện này con cũng nên ghi nhớ, tự tìm một chỗ nào đó thích hợp rồi giải quyết đi, mẹ sẽ trông chừng người lạ giúp con.”

Triệu Trác Nghiên tìm một vòng xung quanh cũng không thấy được chỗ nào phù hợp, chủ yếu là do xung quanh đều là mồ mả, cảm giác hơi lạnh lạnh sống lưng, như thể chỉ cần vừa ngồi xổm xuống thì lập tức sẽ có một bàn tay đột nhiên từ trong đất chui ra, vươn về phía mình...

Triệu Trác Nghiên còn lặng lẽ chia sẻ cảm giác này cho Triệu Hướng Thu, sống lưng Triệu Hướng Thu cũng rung lên, giống như, giống như, thật sự không thể giải quyết đại ở chỗ nào đó...

Hai mẹ con từ bãi tha ma đi ra, theo ký ức của nguyên thân về địa hình thôn này, vừa hay ở phía trước có một khu rừng rậm.

“Nơi này hẳn là sẽ không có ai vươn tay về phía con đâu, mau đi đi, mẹ sẽ bảo vệ con!” Triệu Hướng Thu chỉ vào khu rừng rậm bên cạnh, nói với Triệu Trác Nghiên.

Triệu Trác Nghiên....



Aiz, dù sao bây giờ cô bé cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, trẻ con trong thôn còn lớn hơn mình nhiều mà cũng giải quyết đại ở bất kỳ đâu, bản thân tốt xấu còn có cây cối che lại, không hề vô văn hóa tí nào, sau khi làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân xong, Triệu Trác Nghiên cũng núp ở sau một bụi cây, giải quyết một trong những chuyện lớn nhất của đời người...

Chỉ là đợi đến khi cô nhóc kéo quần lên đi ra ngoài thì phát hiện bụi cây ở bên cạnh đang không ngừng đong đưa, còn phát ra tiếng xột xoạt xột xoạt. Triệu Trác Nghiên cho rằng có thú hoang hoặc là rắn, sợ tới mức lập tức hét lên: “Mẹ ơi, cứu con, có thú hoang, có rắn nè!”

Triệu Hướng Thu nghe thấy tiếng hét của Triệu Trác Nghiên thì vội vàng cầm lấy một khúc gỗ ở ven đường lên, chạy về phía cô nhóc...

Vừa chạy vừa hỏi Triệu Trác Nghiên: “Thú hoang ở đâu?”

“Ở kia!” Triệu Trác Nghiên thấy Triệu Hướng Thu lại đây thì tâm trạng bất an mới được thả lỏng, chỉ cần mẹ tới thì sẽ không có nguy hiểm! Cô nhóc vội chạy đến phía sau lưng Triệu Hướng Thu, chỉ vào lùm cây đang đong đưa, nói.

Triệu Hướng Thu nhìn theo hướng Triệu Trác Nghiên chỉ, cầm khúc gỗ nhanh chóng đi về phía đó, đập một phát thật mạnh về phía “thú hoang” đang ở sau bụi cây...

“Đừng đánh! Đừng đánh mà! Không phải tôi cố tình trốn việc đâu, chỉ là do đứa nhóc nhà tôi đang bệnh nặng nên tôi mới nhân lúc trời còn sớm để hái loại thảo dược tốt nhất trên núi về cho nó, bây giờ sẽ về liền, chắc chắn sẽ không chậm trễ công việc đâu!” Một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xám đậm đầy những miếng vá đứng dậy từ bụi cây, vừa nói vừa ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu xin tha.