Chương 27: 150 Tệ

Bọn họ là những người cống hiến sức lực vì quốc gia, là người mà nhân dân lao động chúng ta phải ủng hộ! Chuyện không có chứng cứ, cô không thể vu oan cho họ được! Nếu không, cô sẽ không yên ổn được đâu!”

“Ay, tôi có vu oan cho họ hay không, đều có người phán xử hết! Còn nữa bà nói muốn chứng cứ à, cái đứa cháu trai đích tôn kia của bà chẳng phải là chứng cứ tốt nhất rồi hay sao?

Chỉ kém con gái tôi nửa tuổi, làm gì có ai tự do yêu đương kết hôn mà nhanh vậy đã có thể sinh con chứ? Chỉ trừ khi là con trai Vương Tân Bình của bà nuôi con cho người ta mà thôi!”

“Cô! Cô....” Tào Kim Hoa chỉ vào mặt Triệu Hướng Thu cả nửa ngày trời mà không nói được lời nào.

“Tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với mấy người như vậy nữa, tôi đếm từ một tới mười, nếu bà không giao 150 tệ cho tôi, tôi sẽ lập tức ra ngoài rêu rao.

Nói hết mấy chuyện tốt, người tốt của nhà các người cho toàn bộ người trong đội sản xuất nghe, sau đó lại đi lên công xã nói cho thư ký công xã nghe, nói cho bất kỳ ai trên đường nghe hết!

Tôi muốn xem thử coi, cuối cùng là tôi không có có trái ngon ăn hay là các người gà bay trứng vỡ!”

Triệu Hướng Thu sau khi nói xong còn nở một nụ cười xinh đẹp với Vương Đại Thuận và Tào Kim Hoa, rõ ràng là một nụ cười tươi đẹp như vậy mà lại làm cho hai người lạnh cả sống lưng.

“Tiền thì có thể cho cô, nhưng cô phải viết giấy cam kết, bảo đảm sẽ không nói chuyện này ra ngoài!

Mặt khác, nếu cô đã cầm tiền của chúng tôi thì cũng không được ở cái nhà này nữa, cô phải tự tìm chỗ ở khác mà ở!”



Thấy Triệu Hướng Thu càng nói càng thái quá, Vương Đại Thuận lấy lại tinh thần, dùng thân phận trụ cột gia đình của mình đồng ý với yêu cầu của Triệu Hướng Thu, nhưng cũng đưa yêu cầu của bản thân.

Triệu Hướng Thu bật cười ha hả: “Hai người chắc là già rồi nên hồ đồ, từ lúc đứa con trai của hai người muốn ly hôn, chính miệng hai vợ chồng các người hứa hẹn cho tôi căn nhà này.

Tôi có giấy tờ làm chứng cứ, đội trưởng và thư ký cũng có thể làm chứng cho tôi.

Cho nên, hiện tại không phải là bắt tôi dọn đi mà là các người cầu xin tôi đồng ý cho hai người tiếp tục ở lại!

Còn nữa, tôi không thích người khác ra điều kiện với tôi! Hơn nữa, với tình cảnh của hai người hiện tại, cũng không có tư cách nói hai chữ điều kiện với tôi!”

Vương Đại Thuận:...

Tào Kim Hoa: ...

Vương Đại Thuận cho rằng dựa theo điều kiện của ông ta là có thể làm Triệu Hướng Thu vô cùng đắn đo suy nghĩ.

Giống như dùng mười ngón ngón tay siết ốc đồng — nắm chắc trong tay, không ngờ rằng cái ả Triệu Hướng Thu này lại không hề đi theo hướng ông ta nghĩ!