Chương 47

Cô nghe vậy nở nụ cười ấm áp: "Không cần, lần này chị nghỉ phép dài hạn đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học. Quan trọng là công việc này phải thi tuyển, chị lại sắp thi, trong hai chỉ có thể chọn một. Công việc không tệ, dù sao sau khi tốt nghiệp đại học cũng phải đi làm, không bằng đi làm kiếm tiền sớm một chút."

Nhưng nói thế mà không phải thế, công việc khi học xong đại học và công việc khi tốt nghiệp phổ thông giống nhau sao? Chỉ thăng chức thôi cũng đã khác biệt.

Nếu như dự định thi công chức hoặc là đi làm đơn thuần đương nhiên văn bằng càng cao càng tốt. Vấn đề là Diệp Ninh không có ý định đi làm mãi, chuyện này không tiện giải thích. Ở thời đại này, tự kinh doanh là một chuyện rất mất mặt, cho nên cô không có ý định giải thích với cô bé.

"Tự chị biết rõ, em đi nấu cơm đi, chị đi rửa mặt." Cô vừa đi đến sân đã thấy thím Quế Hoa dẫn theo Diệp Hoa Tinh vội vàng đến đây.

"Tiểu Ninh, thím vừa nghe người ta nói cháu trở về đã đến thăm, đúng lúc con trai thím cũng quay về rồi." Bà ta cười tươi.

Cô thấy bên cạnh có không ít người hóng chuyện, cô ngăn không cho bọn họ đi vào. Nhà cô không có người lớn, nếu cho bọn họ đi vào thì sau này sẽ truyền ra lời đồn giữa cô và Diệp Hoa Tinh.

"Thím Quế Hoa, bố của cháu không ở nhà, có chuyện gì nói ở bên ngoài đi." Diệp Ninh ra khỏi sân, thuận tay đóng cửa lại, đây là không có ý định mời bọn họ đi vào.

Sắc mặt bà ta hơi khó coi: "Chẳng phải lần trước cháu và Hoa Tinh nhà thím gặp nhau, có nói giúp cháu ôn bài. Đúng lúc Hoa Tinh cũng về thôn nên đến hỏi cháu có môn nào cần ôn tập không để hướng dẫn cho cháu. Tốt xấu gì nó cũng là thầy giáo, chuyện hiểu rõ nhất là dạy học."

Lời này làm cho người ta hiểu lầm, gì mà lúc gặp mặt lần trước nói sẽ giúp cô ôn tập? Người không biết còn tưởng rằng bọn họ rất thân với nhau.

Quả nhiên có người hỏi: "Tiểu Ninh, cháu quen Hoa Tinh à?"

Thím Quế Hoa chưa đợi cô nói gì đã nói trước: "Đúng thế, Hoa Tinh và Tiểu Ninh cùng học cấp ba, lại cùng thôn, sao lại không quen nhau chứ."

"Lúc cháu ngồi xe lên trấn, con của thím Quế Hoa đón thím ấy nên có gặp nhau một lần. Cháu kém thầy Diệp bốn tuổi, khi cháu còn chơi thì thầy Diệp đã đi học rồi. Lúc cháu học cấp ba thì thầy Diệp đã tốt nghiệp lên trấn làm thầy giáo, sao quen biết nhau được. Thím Quế Hoa, cấp ba đã thay đổi rồi, trước kia thầy Diệp học chế độ hai năm, cháu học ba năm, nội dung sách giáo khoa cũng khác. Thật sự không cần làm phiền con của thím, nếu có gì không hiểu thì cháu sẽ hỏi cô giáo của cháu." Cô cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt rồi, có vài người mình không thể khách sáo, không thì bọn họ sẽ làm tới.

"Tiểu Ninh..." Diệp Hoa Tinh thấy cô nói thế thì hơi cuống lên.

Diệp Ninh dẹp suy nghĩ của anh ta: "Thầy Diệp, lần trước tôi đi huyện có ngồi cùng xe với mẹ anh, sau đó khi anh đến đón thím ấy có gặp tôi một lần, chỉ nói mấy câu. Tôi không quen thân với anh, anh gọi tôi là Tiểu Ninh sẽ khiến người ta hiểu lầm, làm phiền thầy gọi tôi là bạn học Diệp hoặc là đồng chí Diệp Ninh."

Lần này mọi người đã hiểu được, tình cảm một bên nóng một bên lạnh.