Chương 17: chương 6.3

Căn phòng họ bước vào còn rộng hơn phòng khiêu vũ. Trong căn phòng có chiều dài lớn hơn chiều rộng là một chiếc bàn gỗ sồi đắt dài từ giữa phòng tới bức tường có hình vẽ một thiên thần. Ngọn đèn pha lê tỏa ánh sáng trắng hắt hui lên bàn. Căn phòng còn có một gác lửng với hàng lan can bằng gỗ chạy quanh dẫn tới một cầu thang xoắn ốc ở phía bên kia phòng. Từng hàng từng hàng sách giống như những lính gác ở các hốc tường. Trên gác cũng có các giá sách; những cuốn sách ẩn dưới những tấm bình phong bằng kim loại hình chữ triện được đóng dấu họa tiết 4 chữ C. Những ô cửa sổ kính màu lớn cong ra ngoài với những chiếc ghế đá đã nhuộm màu phong sương được đặt giữa các giá.

Một bộ sách lớn được mở ra trên giá như mời gọi Tessa. Cô tiến tới và nghĩ đó hẳn là một cuốn từ điển. Nhưng cuốn sách được viết bằng những con chữ lằng ngoằng, lấp lánh và chứa các tấm bản đồ kỳ lạ.

“Đây là Đại Thư Viện,” Will nói. “Mỗi Học Viện đều có một thư viện, nhưng cái này lớn hơn cả. Nói chính xác hơn, nó lớn nhất Tây Âu luôn.” Anh dựa vào cửa và khoanh tay trước ngực. “Anh đã nói sẽ kiếm thêm sách cho em, đúng chứ?”

Tessa không tin nổi anh vẫn nhớ lời anh hứa nên mất một lúc sau mới đáp lại được. “Nhưng những cuốn sách nằm đằng sau chấn song!” Cô nói. “Đây như kiểu một nhà tù giam sách vậy!”

Will cười toe toét. “Một vài cuốn nguy hiểm lắm đó,” anh nói. “Cẩn thận vẫn hơn.”

“Chúng ta nên cẩn thận với sách,” Tessa nói, “vì sách có sức mạnh thay đổi chúng ta.”

“Anh không biết đã có cuốn sách nào thay đổi anh chưa,” Will nói. “À từng có một cuốn hứa hẹn sẽ dạy anh biến một người thành cả một đàn cừu …”

“Chỉ có những đầu óc u tối mới chối bỏ thư viện và không muốn từ các áng thơ từ tác động tới mình ,” Tessa nói để ngăn mấy lời ba lăng nhăng của Will.

“Tất nhiên, việc vì sao một người muốn biến thành một đàn cừu lại là một vấn đề hoàn toàn khác,” Will nói hết câu. “Gray, em có muốn đọc gì không? Cứ nói ra và anh sẽ cố cứu nó khỏi nhà tù cho em.”

“Anh nghĩ thư viện có Thế giới rộng lớn? Hay Bốn cô con gái nhà bác sĩ Marchkhông?”

“Chưa nghe bao giờ,” Will nói. “Bọn anh không có nhiều tiểu thuyết lắm.”

“Nhưng em muốn tiểu thuyết,” Tessa nói. “Hoặc thơ. Sách là để đọc chứ không phải để biến một người làm súc vật.”

Mắt Will sáng long lanh. “Hình như bọn anh có cuốn Alice ở Xứ Sở Thần Tiên thì phải.”

Tessa nhăn mũi. “Cuốn đó không phải dành cho trẻ con sao?” cô nói. “Em không thích. Em thấy nó cứ vô bổ thế nào ấy?”

“Nếu chịu khó tìm tòi, em sẽ thấy những thứ vô bổ lại chứa đựng những điều thú vị đấy.”

Nhưng Tessa đã nhìn thấy một cuốn sách quen thuộc trên giá và mừng như gặp bạn cũ. “Oliver Twist!” cô reo lên. “Anh có những cuốn khác của Dickens không?” cô vỗ tay. “Ồ! Anh có Câu chuyện hai thành phố chứ?”

“Thứ ngu xuẩn kể về những gã con trai đi vơ vẩn rồi bị chặt đầu vì tình yêu ấy hả? Nực cười.” Will đứng thẳng dậy và tiến tới giá sách Tessa đang đứng. Anh khoa tay chỉ cơ ngơi sách chung quanh. “Không, ở đây em sẽ tìm được lời khuyên về cách chặt đầu người khác nếu em muốn, hữu dụng hơn nhiều.”

“Còn lâu!” Tessa phản đối. “Em không cần chặt đầu ai hết. Và những cuốn sách chẳng ai muốn đọc thì được tích sự gì. Anh không có những cuốn tiểu thuyết khác à?”

“Trừ khi em muốn đọc Bí mật của tiểu thư Audley để biết bí mật của cô ấy là gϊếŧ quỷ lúc rảnh rỗi.” Will nhảy lên thang và rút một cuốn sách xuống. “Anh sẽ tìm cho em cuốn khác. Đón này.” Anh thả mà không thèm nhìn, và Tessa phải lao tới chụp khi nó chạm nền nhà. Đó là một cuốn sách lớn khổ vuông bọc nhung xanh sậm có khác những biểu tượng xoắn ốc từa tựa các ký hiệu trên da Will. Tên sách được viết bằng dấu bạc:Codex của Thợ Săn Bóng Tối. Tessa ngước nhìn Will. “Gì đây?”

“Chắc em có nhiều thắc mắc về Thợ Săn Bóng Tối, và vì hiện em đang sống trong cùng bọn anh, cho nên em cần biết. Cuốn sách sẽ giải thích mọi điều về Thợ Săn Bóng Tối, cũng như những cư dân Thế Giới Ngầm như em.” Nét mặt Will trở nên ảm đạm. “Nhưng giở nhẹ tay nhé. Nó có niên đại sáu trăm năm và là độc bản. Em làm mất hay làm hỏng, em sẽ

bị xử theo Luật đấy.”

Tessa ném bay cuốn sách đi như phải bỏng. “Anh không nói thật đấy chứ.”

“Em đúng. Anh đùa thôi.” Will nhảy xuống khỏi thang và nhẹ nhàng tiếp đất ngay cạnh cô. “Nhưng em tin mọi điều anh nói, đúng không? Do anh khiến em tin anh, hay vì em ngây thơ không phải lối đây?”

Thay vì trả lời, Tessa cau mày và bắt đầu đi về một ghế đá đặt gần dưới hộc cửa sổ. Ngồi xuống, cô mở cuốn Codex và bắt đầu đọc, cố tình phớt lờ Will kể cả khi anh tới ngồi cạnh. Cô bắt đầu thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn cô đọc.

Trang đầu tiên trong cuốn sách Nephilim cho thấy hình ảnh cô dần quen thuộc trên những tấm tranh thảm treo dọc các hành lang: thiên thần bay lên từ mặt hồ, một tay cầm kiếm một tay cầm cốc. Bên dưới hình minh họa là dòng chú thích:Thiên thần Raziel và Vũ Khí Bóng

Đêm.

“Mọi chuyện bắt đầu như vậy đấy,” Will vui vẻ nói, chẳng để ý chuyện cô đang làm lơ anh. “Với một câu thần chú triệu hồi, một chút máu và em có công thức tạo ra những chiến binh bất khả chiến bại. Tuy nhiên phải nói trước, đọc sách sẽ không giúp em hiểu bọn anh, nhưng đó cũng là một bước khởi đầu.”

“Vậy bọn anh không hẳn là người, mà là một kiểu thiên thần báo thù,” Tessa nhẹ nhàng nói và lật trang. Có hàng tá những bức tranh thiên thần – từ trên trời rơi xuống cùng những chiếc lông vũ bay lả tả tựa sao sa. Trong sách có thêm các bức mô tả Thiên Thần Raziel mở một cuốn sách có những chữ rune sáng rực như lửa cháy. Xung quanh ngài là những người đàn ông mang Ấn Ký đang quỳ. Một trang khác vẽ những kẻ giống hệt kẻ cô thấy trong ác mộng, cũng với đôi mắt không còn và đôi môi khâu chặt. Những trang khác mô tả Thợ Săn Bóng Tối đang giơ cao lưỡi gươm lửa như những chiến binh độ chiến từ thiên đường xuống. “Bọn anh là á thiên thần, đúng không?”

Will không trả lời. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Tessa nhìn theo ra một nơi hẳn là phía trước Học Viện, vì ở đó có một cái sân hình tròn, với những bức tường bao quanh. Qua những chấn song sắt của cánh cửa cong cong, cô thoáng thấy con đường được chiếu sáng nhờ ánh đèn khí vàng vọt. Những con chữ bằng sắt uốn theo đường vòm cổng; Chúng như đổ về phía trước và cô phải nheo mắt để dịch.

“Pulvis et umbra sumus. Câu thơ của Horace. ‘Chúng tôi là tro tàn và bóng tối.’ Em có thấy hợp không?”Will nói. “Nhưng người gϊếŧ quỷ sống không thọ lắm; họ thường chết trẻ và rồi được hỏa thiêu. Cát bụi lại trở về với cát bụi. Sau đó bọn anh biến mất trong bóng tối của lịch sử. Sự tồn tại của bọn anh không để lại một dấu vết nào trong những trang sách của người phàm.”

Tessa nhìn anh. Vẻ mặt của anh khá lạ - sự vui vẻ dường như chỉ in lên nét mặt anh, như thể anh thấy mọi thứ trong thế giới này vừa là tấn hài kịch vừa là tấn bi kịch. Cô tự hỏi điều gì biến anh thành ra thế này, sao anh có thể luôn chọc ngoáy người khác. Đó là điểm khiến anh hoàn toàn khác với những Thợ Săn Bóng Tối cô đã tiếp xúc. Có lẽ anh giống bố mẹ anh ở điểm đó – nhưng bố mẹ anh là ai?”

“Anh không bao giờ lo sao?” cô thủ thỉ. “Rằng thứ ngoài kia… có thể vào đây?”

“Qủy và những thứ kém vui ấy hả?” Will nói, dù Tessa không rõ mình có ý đó không, hoặc giả cô chỉ muốn nói tới mọi thứ xấu xa tệ hại nói chung mà thôi. Anh tì tay lên tường. “Loại vữa chít đá xây dựng nơi này được trộn cùng máu Thợ Săn Bóng Tối. Mỗi chấn song đều làm bằng gỗ thanh hương trà. Mỗi cái đinh được đóng vào song được làm bằng bạc, sắt hoặc hợp kim vàng bạc. Nơi này được xây trên đất thánh có kết giới bao quanh. Cửa trước chỉ được mở cho những người mang dòng máu Thợ Săn Bóng Tối. Nơi này là một pháo đài. Vậy nên, không, anh chẳng lo gì hết.”

“Nhưng sao phải sống trong pháo đài?” Thấy vẻ ngạc nhiên của anh, cô nói cụ thể hơn. “Rõ ràng anh không có quan hệ ruột thịt với Charlotte và Henry, cả hai đều còn trẻ nên không thể là bố mẹ nuôi của anh, và ở đây chẳng có Thợ Săn Bóng Tối trẻ nào ngoài anh và Jessamine…”

“Cả Jem nữa,” Will nhắc nhở.

“Đúng, nhưng… anh hiểu ý em rồi đấy. Sao anh không sống cùng với gia đình?”

“Mấy đứa bọn anh không có bố mẹ. Bố mẹ Jessamine chết trong một vụ hỏa hoạn, bố mẹ Jem… ờ Jem đến từ một nơi rất xa, sau khi bố mẹ cậu ấy bị quỷ gϊếŧ chết. Theo Luật Hiệp Ước, Clave có trách nhiệm chăm nom những đứa trẻ Thợ Săn Bóng Tối không cha không mẹ dưới mười tám tuổi.”

“Vậy mọi người là gia đình của nhau.”

“Nếu em thích nói văn hoa, anh nghĩ bọn anh là… anh chị em dưới một mái nhà. Gray, em cũng vậy, dù chỉ là tạm thời.”

“Trong trường hợp đó,” Tessa nói mà cảm thấy máu nóng chạy rần rần lên mặt. “Em nghĩ em muốn anh gọi em bằng tên hơn, như anh gọi Lovelace vậy.”

Will nhìn cô, chậm rãi và kỹ càng, sau đó mỉm cười. Đôi mắt xanh của anh theo đó mà sáng lên. “Vậy em cũng nên gọi tên anh,” anh nói “Tessa.”

Cô chưa từng nghĩ nhiều đến tên mình, nhưng khi nghe tên mình vang lên từ anh, cô cảm thấy như nghe thấy lần đầu – nhấn ở âm T, nhẹ ở hai âm S, giống như kết thúc trong một hơi thở. Cô thở giật cục khi thủ thỉ nói, “Will.”

“Ừ?” Sự vui vẻ ánh lên trong đôi mắt anh.

Với cảm giác hoảng hốt, Tessa chợt nhận ra cô gọi vì muốn gọi chứ không hề có câu hỏi nào. Cô vội vàng lấp liếʍ, “Anh học cách… chiến đấu như thế nào? Cả cách vẽ những biểu tượng phép thuật cùng những thứ khác nữa?”

Will mỉm cười. “Bọn anh có gia sư huấn luyện các thứ cần thiết và huấn luyện thể lực. Ông ấy mới về Idris rồi. Giờ Charlotte đang tìm người cùng chị ấy dạy bọn anh. Chị ấy dạy lịch sử và các ngôn ngữ cổ.”

“Vậy chị ấy là người bảo hộ của bọn anh?”

Vẻ đùa cợt xấu xa hiện lên trên nét mặt anh. “Em có thể nói vậy. Nhưng nếu anh là em, anh sẽ không gọi Charlotte là người bảo hộ, nếu còn muốn đầy đủ chân tay. Đừng để vẻ ngoài của chị ấy lừa, chị ấy tinh thông đủ ngón vũ khí đấy.”

Tessa chớp mắt ngạc nhiên. “Ý anh là chị ấy cũng chiến đấu như anh và Henry ư?”

“Tất nhiên rồi. Sao lại không chứ?”

“Vì chị ấy là phụ nữ mà,” Tessa nói.

“Boadicea cũng vậy.”

“Ai cơ?”

“Nữ hoàng Boadicea, ngạo nghễ trên cỗ xe ngựa,/ Tay cầm chặt con dao và ánh mắt như sư tử…” Will ngừng lại khi thấy vẻ ngu ngơ không hiểu của Tessa và cười. “Không hiểu hả? Nếu em là người Anh em sẽ biết. Nhớ nhắc anh tìm cho em cuốn sách về bà ấy nhé. Bà ấy là một nữ hoàng chiến binh dũng mãnh. Khi bị đánh bại, bà ấy thà uống thuốc độc còn hơn bị người La Mã bắt. Bà ấy dũng cảm hơn bất kỳ đấng mày râu nào. Anh thấy Charlotte và bà ấy giống nhau y đúc, chỉ có điều Charlotte nhỏ nhắn hơn thôi.”

“Nhưng chị ấy không thể giỏi thế chứ? Vì theo em, phụ nữ không có đam mê ấy.”

“Đam mê gì?”

“Gϊếŧ chóc,” Tessa nói sau một lát. “Mạnh mẽ. Cảm giác của chiến binh.”

“Anh đã thấy em giơ cái cưa chặt xương với Chị Em Hắc Ám,” Will chỉ ra. “Và nếu anh nhớ đúng, bí mật của tiểu thư Audley là, cô ta gϊếŧ người.”

“Vậy là anh đã đọc!” Tessa không giấu nổi niềm vui.

Anh có vẻ hào hứng. “Anh thích Đuôi rắn hơn. Nhiều yếu tố phiêu lưu và ít yếu tố gia đình hơn. Nhưng cả hai đều không hay bằng The Moonstone. Em đã đọc tác phẩm nào của Collins chưa?”

“Em yêu Wilkie Collins,” Tessa hét lên. “Ôi… Armadale! Người phụ nữ áo trắng… Anh đang cười em à?”

“Không cười em,” Will nhe răng cười, “mà anh cười vì em. Anh chưa từng thấy ai cuồng sách tới vậy. Em làm anh tưởng chúng là kim cương cơ đấy?”

“Ờ ,đúng vậy còn gì? Chẳng nhẽ anh chưa từng thích thứ gì tới mức đó à? Và đừng nói ‘trứng sò’, ‘quần vợt sân cỏ’ hay mấy thứ ngu ngốc gì đó nhé.”

“Vì Chúa lòng lành,” anh nói với vẻ hoảng hốt cợt nhả. “Sao em hiểu anh thế.”

“Chúng ta đều sống không thể thiếu thứ gì đó. Nếu anh không tìm ra, em sẽ giúp anh.” Cô định nói nghe nhẹ bẫng, nhưng thấy vẻ mặt anh, giọng cô đột nhiên lạc đi đâu mất. Anh đang nhìn cô với vẻ kiên định kỳ lạ; đôi mắt anh vẫn mang màu xanh đậm như lớp nhung bọc cuốn sách cô đang cầm. Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô, xuống cổ, tới eo trước khi lại chuyển lên gương mặt và dừng lại tại đôi môi cô. Trái tim Tessa đập dồn như thể cô đang leo cầu thang. Có gì trong ngực cô nhói đau như thể cô đang đói khát. Cô muốn gì đó, nhưng lại không biết đó là gì…

“Muộn rồi,” Will đột ngột nói và không nhìn cô nữa. “Anh nên đưa em về phòng.”

“Em…” Tessa muốn phản đối nhưng không có lý do. Anh nói đúng. Giờ đã muộn và những ngôi sao bắt đầu hiện rõ qua những ô kính cửa trong suốt. Cô đứng dậy, ôm chặt sách vào lòng và theo Will ra hành lang.

“Anh sẽ dạy em vài mánh để nhớ đường đi trong Học Viện,” anh nói và vẫn không nhìn cô. Cách cư xử của anh bỗng khác trước, như thể cô vừa làm gì xúc phạm anh. Nhưng cô có thể làm gì chứ? “Cách để nhận biết những cánh cửa khác nhau và hướng rẽ…”

Anh ngừng nói và Tessa thấy ai đó đi xuống hành lang về phía họ. Đó là Sophie. Cô ấy đang xách một giỏ đồ bẩn. Thấy Will và Tessa, cô ấy dừng lại, ra chừng cảnh giác hơn.

“Sophie!” Sự rụt rè của anh đã biến mất trong nháy mắt. “Chị đã dọn xong phòng tôi chưa?”

“Rồi.” Sophie không cười đáp lại. “Nó bẩn quá thể. Tôi mong sau này cậu đừng tha lôi mấy mẩu xác quỷ ra khắp nhà nữa.”

Tessa há hốc miệng. Sao Sophie có thể nói chuyện với Will như thế chứ? Cô ấy là người hầu, và anh – dù trẻ hơn cô – vẫn là một quý ông. Nhưng Will chẳng để tâm. “Bé Sophie ơi, đó là một phần của công việc mà.”

“Anh Branwell và cậu Carstair dường như không gặp vấn đề gì trong việc lau rửa giày,” Sophie nói và chiếu cái nhìn hắc ám từ Will tới Tessa. “Có lẽ cậu nên noi gương họ.”

“Có lẽ,” Will nói. “Nhưng khó lắm.”

Sophie cau mày và bắt đầu đi tiếp, đôi vai gồng cứng tỏ vẻ căm phẫn.

Tessa ngạc nhiên nhìn Will. “Cái gì vậy?”

Will lười nhác nhún vai. “Sophie thích vờ như không thích anh.”

“Không thích anh á? Cô ấy ghét anh thì có!” Vào lúc khác, hẳn cô sẽ hỏi liệu Will và Sophie có từng yêu rồi chia tay nhau không, nhưng chẳng ai lại chia tay người hầu cả. Nếu họ không hài lòng, họ sẽ sa thải người hầu thôi. “Có… có chuyện giữa bọn anh à?”

“Tessa,” Will nói với vẻ kiên nhẫn rất kịch. “Đủ rồi. Có những thứ em không nên hiểu thì hơn.”

Nếu có gì Tessa ghét, đó là bị bảo rằng có những điều cô không thể hiểu. Vì cô còn trẻ, vì cô là con gái… vì hàng ngàn lý do chẳng có lý gì hết. Cô ương bướng hất hàm. “Được rồi, nếu anh không muốn nói. Nhưng với tư cách người ngoài, em dám cá cô ấy ghét anh vì anh làm chuyện không hay với cô ấy.”

Vẻ mặt Will bỗng ủ ê. “Em muốn nghĩ thế nào thì tùy. Đâu phải em hiểu anh rõ như lòng bàn tay đâu.”

“Em biết anh không thích trả lời thẳng. Em biết có lẽ anh tầm mười bảy tuổi. Em biết anh thích Tennyson – anh trích lời ông ấy tại Ngôi Nhà Hắc Ám, và bây giờ nữa. Em biết, cũng như em, anh là trẻ mồ côi…”

“Anh chưa từng nói anh là trẻ mồ côi.” Will đột nhiên nổi khùng. “Và anh ghét thơ ca. Vậy đấy, em chẳng hiểu gì về anh cả, được chưa?”

Nói tới đó, anh quay gót đi mất.