Chương 16: Nụ hôn chúc ngủ ngon.

( Quà Valentine đây =))) )

Chương 16: Nụ hôn chúc ngủ ngon.

Rose vừa vặn quay qua lại bắt gặp ánh mắt nhìn mình không chớp. Trần Hạ Vi ngại ngùng cúi đầu nhìn vào chén đũa trước mặt. Rose buồn cười xoa đầu cô giọng trêu đùa.

-Vi Vi của anh có phải thấy anh đẹp trai hơn trước không?

Trần Hạ Vi lắc đầu rồi lại gật đầu khiến Rose bật cười thành tiếng. Anh đưa tay véo hai má mịn nhưng lại gầy gò của cô. Đối với Hạ Vi Rose trước nay đều thân thiết như vậy.

Trần Trọng Nam dùng đũa gõ một cái rõ kêu lên tay Rose.

-Vi Vi đau!

Hai người còn lại cũng đồng loạt dùng ánh mắt tán đồng câu nói của Trần Trọng Nam. Rose nhún vai véo cái mũi nhỏ của Trần Hạ Vi rồi mới chịu động đũa ăn cơm.

Bữa ăn này đã nói trước là không dễ nuốt. Xem ra Phan Vĩ và Dương Duệ đã xác định đối phương là tình địch. Bên này Phan Vĩ gắp một miếng Dương Duệ liền ôn nhu gắp món khác cho Hạ Vi. Kết quả là chén cô thức ăn ngập qua khỏi miệng chén. Trần Trọng Nam lườm hai người nọ cảnh cáo, nhưng mặc kệ thế nào họ vẫn mắt điếc tai ngơ tranh đấu đến cùng.

Trần Hạ Vi khóc không ra nước mắt bao tử cô rất nhỏ chứa không hết đâu.

-Vi Vi chén em toàn là phần ngon không nha. Nhưng nhiều như vậy chia bớt cho anh đi.

Rose vừa nói vừa tiện tay gắp quá nửa đồ ăn trong chén Hạ Vi, tự nhiên bỏ vào chén mình. Cô cảm động khôn xiết nhìn anh.

Phan Vĩ và Dương Duệ có phần ngượng mặt ho khan, nhưng chỉ một lúc sau họ lại tiếp tục muốn bất chấp gắp thức ăn cho cô. Trần Trọng Nam lần này đã mất kiên nhẫn dùng đũa chặn lại chén của Trần Hạ Vi giọng lãnh cảm.

-Còn tiếp tục gắp Vi Vi sẽ ăn không nổi!

Cuối cùng trong không khí vô cùng quỷ dị năm người cũng ăn xong cơm tối. Dùng xong món tráng miệng Trần Trọng Nam rất không khách khí mà mở miệng đuổi khách. Ba người kia dù tình nguyện hay không cũng phải khách sáo tạm biệt ra về. Rose ra về sau cùng. Anh nán lại chỉ để đưa cho Trần Hạ Vi chiếc vòng ngọc trai. Lúc đầu Trần Hạ Vi không nhận nhưng sau anh cứ nhét vào tay cô cười nói.

-Anh trai em sẽ trả tiền lại cho anh, không cần ngại.

Rose lại bún mũi cô một cái rồi mới đi ra ngoài.

Trần Trọng Nam mở sẵn cửa cổng đợi tên nào đó mau lái xe của hắn “cút” về. Không vội lên xe Rose khoát vai Trần Trọng Nam nửa thật nửa đùa nói.

-Vi Vi nhà chúng ta thật có mị lực nha. Nhưng mà em rể này cũng khó chọn rồi. Tôi thấy Phan Vĩ hợp với Vi Vi hơn, cậu nhìn thuận mắt ai?

Em rể? Trần Trọng Nam hừ lạnh. Anh có nói là sẽ gả Hạ Vi sao?

-Về nhanh tôi còn đóng cửa.

Rose xì mũi không biết Trần Trọng Nam lại ăn trúng thuốc súng ở đâu cả buổi tối đều bày ra cái bộ mặt “cả thế giới nợ tôi” đó. Không tiếp tục lấy mặt nóng áp mông lạnh Rose lái xe rời đi.

Trần Trọng Nam pha xong ly sữa nóng mang đến phòng em gái. Anh như mọi khi gõ nhẹ hai cái cho có lệ rồi đẩy cửa vào. Không thấy Hạ Vi trong phòng nhưng phía trong phòng tắm lại phát ra tiếng nước chảy tí tách. Đặt ly sữa xuống anh nhẹ bước về phía phòng tắm. Hé một góc nhỏ ra bên trong Trần Hạ Vi ngồi trong bồn tắm lưng quay về phía anh. Chiếc lưng trắng trơn phơi bày không chút tì vết. Cô vẩy nước tay múc từng ngụm bọt sữa tắm rãi lên vai mình cho nó chảy xuống. Trần Trọng Nam cổ họng khát khô vật dưới hạ thân đã mạnh mẽ kêu gào. Anh hít một hơi sâu cố trấn tĩnh.

Lúc Trần Hạ Vi choàng khăn tắm đi ra đã thấy anh trai ngồi trên giường chờ mình. Cô thoáng giật mình nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên. Hạ Vi dịu dàng mĩm cười với anh. Trần Trọng Nam ánh mắt có phần kỳ quái.

-Tắm xong rồi? Đến đây anh sấy tóc cho em.

Vừa nói anh vừa đi đến bàn trang điểm mở trong ngăn tủ ra một chiếc máy sấy. Trần Hạ Vi không chút nghi ngờ ngoan ngoãn đi tới. Cô ngồi xuống ghế tựa nhỏ.

Gỡ xuống chiếc khăn lông quấn trên đầu em gái Trần Trọng Nam bắt đầu tỉ mỉ sấy tóc giúp cô. Nhiều lần tay anh lướt qua chiếc cổ trắng ngần của Hạ Vi xúc cảm nơi đầu ngón tay làm anh tê dại.

Đợi đến khi tóc đã được sấy khô Trần Trọng Nam mới đẩy ly sữa đến cho cô. Hạ Vi một hơi uống cạn trả lại anh ly thủy tinh rỗng.

Nhìn vào đôi môi mọng đỏ hồng của em gái một cảm xúc mãnh liệt trong anh dâng lên. Đưa ngón cái quét qua làn môi Hạ Vi giọng anh khàn khàn.

-Sữa dính trên môi em.

Trần Hạ Vi cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cô lại không biết là gì. Gượng cười cô ấn ấn điện thoại. “Không còn sớm nữa anh mau đi ngủ đi”

-Ừm. Em lên giường ngủ đi rồi anh sẽ ngủ.

Cô lắc đầu lại gõ chữ “Em vẫn chưa thay đồ ngủ”

Trần Trọng Nam vẫn một bộ dạng cố chấp nói.

-Vậy em thay đồ ngủ đi. Anh đợi.

Hết cách với anh trai Trần Hạ Vi tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ đi vào phòng tắm. Rất nhanh Hạ Vi đã thay xông váy ngủ đi ra. Chiếc váy ngủ màu trắng bằng vải von mát mẻ dài qua đầu gối. Chất von vốn mỏng manh Trần Trọng Nam có thể lờ mờ nhìn thấy hai chấm hồng hồng trên ngực cô. Anh ý vị nhìn cố không để em gái phát giác ra tầm nhìn xấu xa của mình.

Trần Hạ Vi nằm lên giường, anh giúp cô đắp chăn rồi dùng cái giọng từ tính nói.

-Vi Vi thơm má anh nào.

Chỉ ngón trỏ vào má mình theo động tác đó anh cúi người xuống.

Hôm nay anh trai của cô thật sự rất lạ. Trần Hạ Vi không cách nào lí giải sự kỳ lạ đó. Trước giờ anh đều hôn trán cô nói chúc ngủ ngon nhưng chưa lần nào kêu cô hôn anh. Cô có chiều suy nghĩ nhưng vẫn thuận theo ý anh chu môi hôn lên má Trần Trọng Nam. Hôn xong má trái anh lại chỉ má phải rồi lên trán xuống đến chiếc mũi cao thẳng của anh. Lúc này Trần Trọng Nam mới hài lòng hôn lại lên trán cô. Cứ nghĩ đã xông thì anh chợt hôn xuống hai bên má Hạ Vi. Tiếp đến anh giống cô lúc nãy hôn vào chóp mũi Trần Hạ Vi. Không ngừng lại ở đó Trần Trọng Nam di môi hôn xuống khóe miệng cô đặt môi mình ở đó.

Trần Hạ Vi nghe tim mình thình thịch đập đến thở cũng không dám. Hai mắt mở to hết cỡ nhìn khuôn mặt phóng đại của anh trai. May mà Trần Trọng Nam hôn xong khóe miệng cô thì dừng lại. Nghe giọng anh có thứ xúc động khó hiểu.

-Ngủ ngon!

Nói xong anh liền ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa.