Chương 9: biến mất.

Drake Walter Feller mở mắt ra, đôi mắt hơi xếch lên yêu diễm nhìn thỏ con.

Bốn mắt nhìn nhau, một khoảng im lặng chết chóc bao trùm, cổ cậu liền bị xách lên ném tới bàn làm việc, lăn tròn một hồi cũng dừng lại trước đống sách.

Không có lòng thương người...thương thỏ gì hết!!

Hắn để tóc dài, làn da trắng muốt lạnh lẽo, mái tóc được búi lên để lộ cái cổ thon dài, hầu kết đường nét rõ ràng, không thể phủ nhận được khí chất tuấn tú, anh khí, diễm lệ đều tụ tập hết trên người đàn ông này.

Nụ cười như có như không khiến người ta rùng mình, hắn phất tay một cái liền một tờ giấy trắng với bút lông liền dừng trước mặt cậu.

- Ta biết ngươi hiểu ta nói gì nên trả lời thành thật, còn không...

" Thành bữa tối của ta đi" Corwin Wilson tự động điền vào phần lấp lửng phái sau, càng dọa người vì mình sắp thành thịt thỏ hầm đến nơi rồi!!!

- Tên.

Corwin Wilson quy phục trước (da^ʍ uy) khí lạnh, hai chân trước khó khăn đỡ lấy cây bút lông kéo lê trên giấy vài lần mới nguệch ngoạc viết ra cái tên: Y.

Đây chính xác là tên thật, chỉ là không phải ở kiếp này thôi.

Nam nhân làm một vòng phép ném tới chỗ cậu, ánh sáng lập lòe rồi biến mất.

- Có vẻ ngươi không phải con thỏ bình thường, người được huấn luyện sao?

Cầm cái bút to hơn cả hình thể ngốn cả đống thể lực, đến cả móng còn cầm không chắc, huống cho là cái bút.

Cậu cứ thế lắc đầu ra hiệu cho nam nhân.

- Sao ngươi lại lọt vào đây?

Được rồi, lại bắt đầu phải viết sao? Không đợi cậu tiếp tục, hắn liền xách cậu lên, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn màu lông trắng muốt bị nhuộm màu đen loang lổ.

- Có phải mình bị điên rồi không, khi con đi trò truyện với con thỏ.

Hắn xách cậu lên, rung chiếc chuông trên bàn, không lâu âu liền có ông lão tóc trắng đi tới, cậu liền bị quảng đến trong ngực ông.

- Chuẩn bị nước,...tắm cho nó rồi đưa về phòng ta.

Trước mệnh lệnh có chút lạ của chủ nhân, ông lão bất ngờ nhìn con thỏ trong tay nhưng vẫn răm rắp nghe lệnh.

Cậu liền bị giao cho một thị nữ gần đấy, tiếp tục bị xách lên đi tắm rửa.

" Đm, mấy người còn nhân...thỏ quyền không, thỏ cũng cần được tôn trọng đó, được không, có được không?!!"

Trong lòng phun tào là vậy nhưng cũng chẳng ai có thể nghe được, chỉ tự mình tức một mình mà bất lực.

- Con thỏ này...

- Chủ nhân...lương thực dự trữ...

- Chắc chắn....lý do....

Cậu chốc lát lại được giao về lại tay quản gia, tiếng mấy thị nữ thảo luận qua cánh cửa dần đóng lại mà im bặt, thỏ con hoang mang nằm trên đêm, bốn chân muốn chổng ngược lên trời giả chết.

Thức ăn dự trữ là cái gì vậy? Tôi không hiểu, tôi không muốn hiểu, tôi không biết gì hết!!

Đến lúc Drake Walter Feller đi vào liền là một cảnh này, tay có chút ngứa ngáy gãi gãi lên lông của con thỏ liền bị nó tránh xang một bên cục kì tức giận.

" Biết gãi mông thỏ là rất vô duyên đó được không!!!"

Nhìn cái tay trống rỗng lại nhìn con thỏ, đôi mắt hắn bỗng chốc phát ra sát khí, thỏ nhỏ liền rùng mình dịch mông mình lại.

- Ngoan.

Hắn cực kì hài lòng nắm con thỏ lên mà xoa.

Corwin Wilson tức muốn rụng lông chửi thề: ngoan má ngươi.

- Tốt nhân đừng mắng ta sau lưng.

Corwin Wilson:...

Đại ca, ngươi thắng!!

Bụng thỏ bất giác kêu lên, hắn mới để ý tới giờ dùng bữa, người nhoáng một cái liềm xuất hiện trước bàn ăn, trước mặt cậu cũng xuất hiện một củ cà rốt bự trảng.

Được rồi, không chấp, vì đồ ăn, ta nhịn.

Có lẽ do tinh thần căng thẳng cả một ngày mà vừa nằm xuống đệm liền ngủ mất.

Drake Walter Feller chọc thỏ, không thấy nó động đậy cũng yên tĩnh ngả lưng, ánh mắt sâu xa nhìn thỏ, giống thỏ mắt vàng như vậy thực hiếm, cũng thực giống người đó, nếu không hắn đã sớm đem con thỏ này thịt đi rồi.

Người nào đó vẫn ăn đến quên trời đất mà không hề biết lưỡi hái vừa xẹt qua cổ mình, vẫn vô tư nằm trên giường ngủ.

...

- Alain Bradley, cậu chắc chắn không muốn làm thụ của tôi?

Oscar Finn chặn đường Alain Bradley, đôi mắt sắc bén nồng nhiệt khóa chặt lên cơ thể cậu ta.

- Cậu hỏi tôi rất nhiều rồi, không là không!

Alain Bradley mất kiên nhẫn đi về phía trước, tìm theo dấu chân cậu in trên nền tuyết trắng xóa, bị chặn lại làm cậu ta càng tức giận.

- Tránh ra!

Tiếng thét của nhân ngư làm người ta đinh tai nhức óc, đặc biệt là trong lúc tức giận càng là một loại vũ khí đáng sợ.

Oscar Finn phải lui lại vài bước, trong mắt là không cam tâm, gia tộc hắn bắt buộc phải chọn thụ tốt nhất, tạo ra giống con non tốt nhất, hiển nhiên Alain Bradley là sự lựa chọn tốt nhất.

Alain Bradley tức giận đùng đùng, vừa đi vừa tìm kiếm giấu vết trên nền tuyết, dấu chân dừng lại ngay cạnh hồ, chỗ tuyết bị vỡ bên rìa hồ làm cậu ta muốn ngay lập tức nhảy vào trong lòng hồ.

- Cậu bị điên rồi à?

Cậu ta ngay lập tức bị túm lại kéo qua một bên, Oscar Finn bị lực vùng vẫy làm cho ngã khụy ra sau.

- Cậu không muốn sống sao, rơi vào đó không ra được đâu!!

- Câm mồm!

Alain Bradley một lần nữa muốn nhảy xuống, bị Oscar Finn cản đường làm cậu ta tức điên lên, đã vậy còn lạc mất con thỏ ngu ngốc đó.

- Dùng tinh linh thuật tìm cậu ta sẽ nhanh hơn.

Cậu ta trong sự tức giận quả thật không nghĩ được nhiều, theo sự nhắc nhở nhanh chóng làm theo.

Đốm sáng từ đầu ngón tay phát ra xoay tròn một lúc liền biến mất, mặc cậu ta triệu hồi thêm bao nhiêu lần vẫn có đúng một kết quả như vậy.