Quyển 1 - Chương 2: Công lược anh trai cảnh sát

【 kí chủ đồng ý lựa chọn tiếp thu cốt truyện? 】

Trong lòng Đái Dữ Ca nói đồng ý, cốt truyện liền như nước chảy dũng mãnh đi vào trong đầu cô.

Thế giới giả thiết này là thời hiện đại, nam chủ Diêu Quyến là một người công an hình cảnh, cùng nữ chủ không cùng nghề nghiệp nhưng lại quen biết là bởi vì trong một lần ví tiền của nữ chủ bị người cướp lấy, chuyện này được Diêu Quyến vừa lúc thực hiện xong công tác đang về nhà gặp được. Thân là cảnh sát bảo vệ nhân dân, đạo đức nghề nghiệp của Diêu Quyến khiến hắn không thể làm lơ liền giúo nữ chủ truy bắt tên cướp lấy lại ví tiền, sau đó là nữ chủ vì muốn cảm ơn nam chủ liền mời hắn ăn cơm, dần dần làm quen rồi hai người liền thuận lợi ở bên nhau.

Mà nhân vật mà Đái Dữ Ca xuyên qua tên Đái Nhã Kỳ cùng trung một đội hình cảnh với Diêu Quyến, đồng thời cũng là tiểu muội thấp hơn một năm học cùng học trường đại học với Diêu Quyến. Đái Nhã Kỳ thích Diêu Quyến là sự tình mà mỗi người trong cục cảnh sát đều biết, nhưng cố tình Diêu Quyến chỉ coi nguyên chủ như là em gái, khi Diêu Quyến cùng nữ chủ yêu nhau, Đái Nhã Kỳ cũng là lưu loát mà rời khỏi bể tình, đem trọng tâm chuyển dời đến công tác, lại ở một lần nhiệm vụ mà bất hạnh hi sinh.

【Nhiệm vụ lần này là: Đoạt lại tính phúc thuộc về chính mình 】

( mọi người có thể hiểu tính phúc là việc làm xxoo của nam nữ nha🌚)

Đái Dữ Ca có chút không thể tin được lỗ tai của chính mình, vừa rồi cô nghe được cái gì? Tính phúc?

【 chủ nhân, ta không phải nói sao, thế giới tiểu thuyết toàn đến từ bản hợp đồng mà ngươi kí với trang web nha! 】

…Ta ký hợp đồng với trang web?

Đái Dữ Ca cảm thấy muốn hỏng mất, cô chính là kí hợp đồng với trang web người lớn, nội dung truyện tất nhiên cũng là dành cho người lớn, nếu là thế giới tiểu thuyết toàn đến từ nơi đó… Đái Dữ Ca cảm thấy muốn lạnh sống lưng.

Vừa mở mắt, Đái Nhã Kỳ tức là Đái Dữ Ca vừa xuyên vào nguyên chủ, phát hiện chính mình đang ngồi trước bàn làm việc.

“Vừa mới nhận được báo nguy của dân chúng, mọi người ở quảng trường gặp hai gã cướp, Diêu Quyến cậu mang thành viên đội cậu ra nhận nhiệm vụ.”

“Rõ!” Một người nam tử nhanh chóng đứng dậy đáp lại.

Đái Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, nam chủ ước chừng 25-26 tuổi, lông mày sắc bén, đôi mắt tinh nhuệ, rất là tuấn lãng, chỉ bằng ấn tượng đầu tiên, Đái Nhã Kỳ đều đối với hắn sinh ra không ít hảo cảm, cũng khó trách nguyên chủ thích hắn nhiều như vậy.

Diêu Quyến quay đầu, vừa lúc thấy Đái Nhã Kỳ nhìn hắn, vì thế hướng về phía cô cười: “Đi thôi, ra làm nhiệm vụ đi.”

Đái Nhã Kỳ sửng sốt, nhớ tới nguyên chủ là thành viên trong tiểu đội của nam chủ, lúc này phải đi theo hắn ra làm nhiệm vụ. Bất quá cô làm sao có thể bắt bọn cướp a~, trong đời sống hiện thực cô chỉ là một cái tác giả viết truyện người lớn, nào gặp được tình huống như vậy, hiện giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Xe cảnh sát vừa tới hiện trường là lúc bọn cướp đang lái xe đào tẩu, kế tiếp đó là tiến hành cuộc đua tốc độ.

Đái Nhã Kỳ ngồi ở trên ghế phụ nhìn Diêu Quyến lưu loát mà chuyển động tay lái, dẫm hạ chân ga gia tăng tốc độ, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm xe của bọn cướp. Mọi người đều nói thời điểm nam nhân nghiêm túc công tác là đẹp trai nhất, lời này quả nhiên không sai, nam nhân ưu tú như vậy đặt ở trường hợp ngày thường cũng sẽ khiến cô động tâm.

Xe của bọn cướp đột nhiên đâm phá vòng bảo hộ ở trên đường, tăng lớn chân ga để đi ngược chiều, chỉ một lát, giao thông trên đường liền hỗn loạn bất kham, có người nhát gan đang lái xe liền phát ra âm thanh thét chói tai.

“Tiểu vương, các cậu đi theo một con đường khác, ở một câi ngã tư chặn lại bọn chúng.” Diêu Quyến thông qua bộ đàm bình tĩnh hạ mệnh lệnh cho các thành viên khác trong đội.

Vì thế tại một cái giao lộ, hai tiểu đội liền phân ra các khu vực, vây chặn lấy bọn cướp. Thấy tình thế không ổn, bọn cướp lập tức bỏ xe mà chạy.

“Truy!”

Diêu Quyến lạnh lùng nói.

Đái Nhã Kỳ gật đầu, chạy nhanh xuống xe gia nhập vào đội ngũ đuổi bắt bọn cướp.

Bất quá đuổi theo bọn cướp một hồi lâu thì cuối cùng đội ngũ cô cũng bắt được bọn chúng. Đái Nhã Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn bọn cướp bị còng lại tay liền vui mừng, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành.

Từ từ, nhiệm vụ? Cô gõ đầu, còn không chưa có thích ứng với sự thật xuyên không vào hệ thống, thiếu chút nữa quên mất rốt cuộc cô tới đây để làm gì. Đột nhiên linh quang chợt lóe, cô tự làm thương chân của chính mình.

“Tê ——”

Đái Nhã Kỳ cúi đầu nắm lấy mắt cá chân hối hận không thôi, vừa nãy cô không khống chế được lực độ, đau đến mức trái tim cô đều đang run rẩy.

“Nhã kỳ, em làm sao vậy?” Đỉnh đầu truyền đến âm thanh quan tâm của Diêu Quyến.

Đái Nhã Kỳ trong lòng vui vẻ, kế hoạch hiệu quả.

“Vừa mới trong quá trình truy bắt bọn cướp không may làm chân bị thương , tê —— thật đau.” Đái Nhã Kỳ xoa mắt cá chân, bất đắc dĩ mà nói.

“Vậy em có thể hay không đi được?”

“Em thử xem… Ai nha đau! Không được không thể đi được.”

Đái Nhã Kỳ mới vừa bước lên một bước, mắt cá chân liền đau nhức, thân thể không chịu khống chế hướng bên cạnh ngã, may mắn Diêu Quyến tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô.

Trong lúc thi hành nhiệm vụ cũng thường phát sinh những chuyện bị thương, nhưng trong quá khứ, Đái Nhã Kỳ rất là hiếu thắng, kiên trì không cần người khác trợ giúp.

Nhưng hiện tại Đái Nhã Kỳ sẽ không a, tiếp thu cốt truyện, cô biết nữ chủ là cô gái ôn nhu nhuyễn manh. Nếu nam chính thích nữ nhân giống nữ chủ nhu nhược như vậy, vì công lược nam chủ đương nhiên cô muốn chậm rãi bày ra một mặt yếu đuối của mình a~.

Vì thế lần này cô vui vẻ tiếp thu ý tốt của Diêu Quyến , vốn dĩ cô cho rằng Diêu Quyến sẽ dìu cô về trên xe, không nghĩ tới hắn lại vươn cánh tay rắn chắc ra, bế cô theo kiểu công chúa đi trở về.

Đái Nhã Kỳ hơi có chút kinh ngạc, lại cũng đương nhiên không có buông tha cơ hội này, thuận lý thành chương ôm cổ hắn, đem đầu gần sát ngực Diêu Quyến.

Thân thể Diêu Quyến có chút cứng đờ mất tự nhiên , liền nện bước nhanh hơn trở về. Đái Nhã Kỳ lén lút cười, sao cô lại có cảm giác tim của Diêu Quyến đập càng lúc càng nhanh a~.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~