Chương 17

Căn cứ theo trong sách viết, hành trình đi Thọ Châu lần này của Bùi Nhị trên danh nghĩa là mang lương thực đi cứu tế, kỳ thật là vì quét sạch giặc cỏ phản loạn ngoài thành Thọ Châu.

Nhưng ai ngờ thái thú của Thọ Châu đã rắn chuột một ổ với bọn cướp từ lâu, tự triệu tập quân đội, thế mà lại có ý làm phản.

Vì thế nửa đêm thái thú Thọ Châu phái người ám sát Bùi Nhị, tuy rằng trong sách chỉ viết cuối cùng Bùi Nhị trấn áp được phản loạn, nhưng không viết tỉ mỉ quá trình.

Nhưng ngẫm lại cũng biết, tình huống nguy hiểm như thế, chắc chắn Bùi Nhị cũng gặp một trận ác chiến.

Thế cho nên sau khi Bùi Nhị hồi kinh bệnh tình nguy kịch, suýt nữa thành phế nhân, ốm đau nửa năm mới khỏi.

Tuổi xuân tươi đẹp lại gặp phải chuyện này, việc này là đả kích rất lớn đối với Bùi Nhị.

Kể từ khi đó tính tình Bùi Nhị cũng hắc hóa, trở nên tăm tối đi.

Mà trong nửa năm này, hắn trùng hợp gặp lại Giang Ứng Liên bên cạnh Thái tử, hai người sớm chiều ở chung một lần là không thể quay đầu.

Hôm qua lúc Thẩm Tương Nghi suy nghĩ đối sách đã nghĩ, nếu đời này Bùi Nhị không đi Thọ Châu thì sẽ không bị thương.

Liệu có phải những việc sau đó cũng khác đi?

Trong lúc nàng suy tư, Bùi Vấn An chú tâm nhìn nàng một lát: “Cô nương là nói...”

Một ít mưa bụi từ ngoài cửa sổ bay vào, một tiếng sấm sét vang lên.

Thẩm Tương Nghi nhìn đôi mắt hắn gằn từng chữ: “Bùi đại nhân, Thọ Châu muốn phản.”

Nghe thấy lời này thần sắc Bùi Vấn An lạnh đi: “Việc này cô chắc chắn chứ?”

Thẩm Tương Nghi gật gật đầu, chuyện tạo phản này nàng cũng không thể nói bậy, làm không tốt thì cả nhà đều vào bãi tha ma.

“Vô cùng chắc chắn.”

Bùi Nhị liếc nàng một cái, từ đệm hương bồ đứng dậy, khoanh tay ở trong phòng đi hai bước, nơi xa sắc núi mênh mang, càng tôn lên thân hình cao ráo của hắn, hắn quay lưng nói với nàng: “Quẻ tượng của cô nương chuẩn xác như thế, vậy chuyện khác thì sao, cô nương đều có thể tính ra sao?”

Sợ Bùi Nhị hỏi đến góc chết trong tiểu thuyết, nàng lại không phải có thể bói toán đoán số thật, bịa cũng không bịa nổi.

Thẩm Tương Nghi sắc mặt biến đổi, hự nửa ngày, khó xử nói: “Này… Quẻ này của ta có hạn chế nhất định, chỉ có thể nhìn thấy chuyện riêng, hơn nữa tương lai thay đổi cũng không thể tính được, hết thảy, hết thảy đều là ý trời.”

“Ý trời?”

Bùi Nhị nhắc lại hai chữ nàng vừa nói, ngửa đầu nhìn trời, tựa hồ như suy nghĩ cái gì.

“Đúng vậy, ý trời.”

Điểm này thật ra Thẩm Tương Nghi không nói dối, cũng không phải ý trời khiến nàng đọc quyển sách kia à?

Nàng nhìn lại đến nói cho Bùi Nhị, thay đổi vận mệnh của hắn, đây cũng coi như do ông trời chỉ dẫn.

Bùi Nhị đứng lên, khoanh tay ở trong phòng đi hai bước, quay đầu lại hỏi: “Nếu ta không đi không được thì sao?”

Chậc, Bùi Nhị này không hổ là kẻ mạnh mẽ.

Thẩm Tương Nghi do dự, nhìn hắn nói: “Cái đó... Bùi đại nhân, ngài còn trẻ tuổi, tiền đồ vô biên, hà tất phải dấn thân vào nơi hiểm nguy chứ?”

Thẩm Tương Nghi không nghĩ ra, cho dù Bùi Nhị không đi Thọ Châu, lấy bối cảnh gia thế của hắn, thông minh thạo đời, hắn ở Biện Kinh cũng có thể tạo ra tiền đồ tựa gấm, sao lại càng muốn làm chuyện tốn công vô ích kia.

Bùi Vấn An im lặng một hồi không lên tiếng.

Ấm nhỏ trên lò đất mở ra, kêu ồ ồ, trong phòng yên ắng.

Hồi lâu sau, hắn lên tiếng: “Họa giặc Lưu, bắt đầu từ Kiến Nguyên năm thứ nhất, đến nay đã hai năm. Năm nay Thọ Châu đại hạn càng không có thu hoạch, nông thôn khắp nơi người già trẻ nhỏ chết đói, xin ăn ven đường. Thẩm tiểu thư có biết bây giờ ở Thọ Châu một đấu trấu cũng bán được vài đồng tiền không?”