Chương 23

Vào thời điểm Thẩm Tương Nghi sáu tuổi, người mù đoán mệnh ở phố tây nhất quyết kéo tay nàng, nói nàng có số khắc phu.

Đương nhiên lời này với việc lúc ấy cha nàng không tình nguyện móc ra hai đồng tiền khó thoát khỏi liên quan.

Nhưng xem những gì nàng trải qua sau đó thì người mù kia nói không hề sai.

Năm mười lăm tuổi, nàng đính hôn cùng công tử nhà Công bộ Tôn thị lang, chẳng bao lâu sau lúc vị công tử kia cưỡi ngựa đi chơi ngoài thành thì ngã ngựa mà chết.

Năm mười sáu tuổi, con trai lớn nhà Lý Thượng thư muốn lấy nàng làm vợ kế. Nàng nghĩ hơi lớn tuổi thì hơi lớn tuổi, lớn tuổi sẽ biết yêu thương thê tử. Kết quả là qua năm đó, cả nhà Lý Thượng thư đều bởi vì nhận hối lộ mà bị tịch thu tài sản, cả nhà bị chém.

Đoạn thời gian sau ngừng nghỉ mấy năm, khó khăn lắm tới năm nàng mười tám tuổi, định một mối là Lệ thuộc lang Thất phẩm xuất thân nhà nghèo. Chuyện này nói ra có vẻ mệnh số hơi miễn cưỡng. Chờ khi Thẩm Tương Nghi cuối cùng cũng kèn trống rình rang được lên kiệu hoa thì không ngờ rằng mẫu thân hắn tạ thế, hắn phải trở về để tang.

Khéo làm sao, quốc gia tiêu rồi.

Sự thật chứng minh, cơm có thể ăn nhiều, lời nói không thể nói bậy.

Thẩm Tương Nghi tuy chưa từng cùng nam tử có tư tình gì nhưng từ sau khi mẫu thân nàng mất, không lâu sau cha nàng liền lập tức cưới một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp về làm vợ kế.

Nàng tin tưởng vững chắc vào một câu cách ngôn - miệng nam nhân là quỷ gạt người.

Lời này hôm nay đặt ở trên người Bùi Vấn An là lại càng thích hợp vô cùng.

Nếu Thẩm Tương Nghi biết rằng hai lượng bạc đổi lấy một chuyến đi đến Thọ Châu, nàng nhất định sẽ trở lại lúc ấy nói với Bùi Nhị rằng, có tiền hay không không sao cả, cái chính là nàng muốn sống lâu một chút.

Mới sáng sớm, chân trời còn chưa hiện ra tia sáng nào, gà ở hậu viện cũng chưa gáy.

Thẩm Tương Nghi đang lúc mơ thấy Chu Công, vài nha hoàn tay chân lanh lẹ đã kéo nàng từ trong ổ chăn ra, sau khi rửa mặt chải đầu nàng lại mơ mơ hồ hồ bị ném lên một chiếc xe ngựa.

Chờ đầu óc thanh tỉnh hơn chút nàng nhìn ngoài cửa sổ, tim đã lạnh nửa phần.

Xe chạy ở trên quan đạo, quay đầu lại đến cái cổng thành Biện Kinh cũng không nhìn rõ, hai bên chỉ có đồng ruộng mênh mông.

Nếu không phải nàng biết cốt truyện phía sau, nàng sẽ cho rằng là cha nàng ở trên triều đắc tội ai đó còn chính mình đây là bị cha bán cho tài chủ làm vợ bé để trả nợ.

Bên ngoài mã phu kia thân hình cao lớn, sắc mặt hung ác, một thân sức lực phảng phất như là không biết mệt, đánh xe ngựa chạy nhanh như bay.

Nàng chỉ ngồi không nhưng cũng đã điên đảo tới đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ói chỗ cơm ăn đêm qua ra hết.

Khó khăn lắm đến giữa trưa, xe ngựa cuối cùng dừng lại ở một chỗ trên đường ngoài thành Biện Kinh.

Nàng xốc màn xe lên nhìn, ha, ngồi trong trà lâu ngoài khách điếm kia, còn vui vẻ nhàn nhã uống trà không phải Bùi Nhị thì là ai.

Thẩm Tương Nghi chân trái vấp vào chân phải, lung la lung lay leo xuống xe, nằm liệt trên ghế trong trà lâu, hữu khí vô lực nói: “Bùi đại nhân, xa phu này là ngài tìm nơi nào tới?”

“Ngươi nói Đỗ Lại?” lão thần Bùi Nhị phủi phủi vạt áo, nâng chén trà: “Hắn lúc trước là quan coi ngục cho Đại Lý Tự chuyên môn áp giải tử tù.”

Thẩm Tương Nghi “…”