Chương 29

Tên này mặc áo giáp bằng đồng, tay cầm thương dài, lông mày hếch lên, mặt mày hung ác, tướng mạo có thể nói là vô cùng hung ác tàn nhẫn.

Bùi Vấn An đứng trên sườn núi, đón đầu gió lớn, chắp tay sau lưng nói:

“Mỗ là quan triều đình, hôm nay đi qua chốn này, những tặc phỉ dưới kia, ta chỉ chiêu hàng chứ không gϊếŧ.”

Tên Lý Mãng kia nghe thấy lời này, lại thấy rằng mệnh quan triều đình là một người trẻ tuổi sinh sau đẻ muộn, quan văn mặt trắng, liền cười lớn:

“Ha ha, trẻ con mồm còn hôi sữa! Bọn quan lại các người toàn là dối trá, chẳng qua chỉ là đám tiểu nhân vô lại, đã quen làm chó săn cho triều đình, tới tiếng người cũng chẳng biết nói nữa rồi. Chỉ với một nhúm người, còn dám ở đây nói xằng nói bậy, lẽ nào các ngươi chán sống rồi?”

Nói xong đám sơn tặc phá lên cười, tiếng cười vọng lại khắp núi rừng.

Sắc mặt Bùi Nhị không thay đổi, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn sự cuồng hoan cuối cùng của đám người này:

“Côn Bằng không nói chuyện được với chuồn chuồn, phóng tiễn!”

Ngay lập tức, những mũi tên xẹt qua bầu trời đêm như sao băng mờ ảo.

Chỉ thấy đám sơn tặc đứng hàng đầu tiên ban nãy còn cười lớn chế giễu lần lượt ngã xuống đất.

Lý Mãng vung trường thương trong tay, chỉ về hướng Bùi Nhị trên cao kia mà nói:

“Các huynh đệ, lên cho ta, cướp tiền và nữ nhân, chém đầu tên cẩu quan này mang về uống cùng rượu ngon.”

Lời vừa dứt, quả nhiên đám sơn tặc như nhận được sự khích lệ, càng thêm nhiều tên lao vào trong trận mũi tên.

Những tên đứng hàng đầu tiên dùng tấm khiên gỗ để bảo vệ trước người, giẫm lên xác của đồng bọn, không nói một lời cúi đầu tiến về phía trước.

Nhưng chỉ được một lúc, những trang bị thô sơ của đám sơn tặc kia tạo ra không chống chọi lại được với vũ khí của cấm quân, bọn chúng lại bị cuốn trôi xuống dưới như thủy triều.

Tiếng binh khí va chạm của sơn tặc và binh sĩ, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục không ngừng vang lên.

Mà lúc này thủ lĩnh đám sơn tặc Lý Mãng thấy tình hình không ổn, trên mặt không còn sắc máu, lúc này hắn ta mới hiểu ra bản thân đã đánh giá sai lầm về thực lực hai bên, vội vàng nhân lúc loạn lạc mà leo lên ngựa, nắm dây cương thay đổi phương hướng phóng đi.

“Tránh ra, tất cả tránh ra!”

Hắn phải chạy trốn, hắn ta phải chạy khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đáng tiếc lúc này đã quá muộn.

Bùi Vấn An đứng trên sườn núi. Ánh mắt lạnh lùng, hắn cầm một cây cung lên, dùng sức kéo cung, giống như ánh trăng tròn.

Cơn gió mang theo mùi máu và tiếng gào thét thảm thiết thổi qua tai hắn.

Sau đầu Lý Mãng đột nhiên lạnh cứng, nhất thời không còn cảm giác gì nữa, tiếp theo đó là nỗi đau thấu tim.

Tay hắn ta lắc lư còn muốn nắm lấy dây cương, nhưng không có chút sức lực nào, còn chưa nhắm mắt vào, thì hắn đã ngã xuống ngựa trong ánh mắt hoảng sợ của những người vây quanh.

Bùi Vấn An chậm rãi đặt cây cung trong tay xuống, hắn đứng trên sườn núi, để gió núi thổi đầy tay áo.

“Một tên cũng không giữ, gϊếŧ!”

Trời hừng sáng, đất nhô lên từ màn đêm, dường như xóa sạch những vết tích xảy ra trong đêm qua.

Thẩm Tương Nghi ngồi xổm không dám nói câu nào sau phiến đá lớn cả đêm, đám sơn tặc rã đám hết cả, có thể nhìn ra cuộc bao vây sắp đi tới hồi kết.

Đột nhiên, có âm thanh gì đó phát ra từ bụi cỏ bên cạnh nàng, giống như tiếng bước chân hay gì đó, nghe không rõ lắm.

Trái tim nàng bắt đầu căng thẳng, nhặt một lưỡi đao rơi trên đất lên, thuận thế ngồi xổm trong bụi cỏ, quan sát nơi phát ra âm thanh.

Không bao lâu sau, từ đằng sau xuất hiện một người, hắn ta có nước da màu đất, trên mặt có một vết sẹo ngang rạch từ mắt xuống tới bên miệng, lúc hai người họ bốn mắt nhìn nhau, hai chân hai tay Thẩm Tương Nghi như rơi vào hầm băng, trong lòng nàng chỉ có hai chữ.

Toang rồi!