Chương 38

Bùi Vấn An chậm rãi buông chén trà xuống, thân thể chống trên mặt bàn giống như không xương, hắn liếc nàng và cười nhạo: “A, cô nghe ai nói mấy lời bậy bạ này thế, ta đi tìm hắn.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

Nương nó Bùi Nhị ngài làm người đi.

Nàng cũng không thể tiếp tục ứng phó tùy tiện với hắn, người thiệt thòi luôn là nàng mà thôi.

Nàng dứt khoát ngồi thẳng dậy, vẻ mặt chính trực nói: “Đại nhân, ta thấy trong số lưu dân bị áp giải xuống núi có rất nhiều nữ tử bị thổ phỉ bắt cóc, nếu như đưa các nàng cho quan phủ Thọ Châu xử lý thì sợ là các nàng sẽ không thể sống tiếp được.”

Bùi Nhị không nói gì, hắn giơ tay đo lượng nước đổ vào nghiên mực, nhìn thấy nước bị mực nhuộm đen, đặc quánh hòa tan thành một vòng tròn gợn sóng: “Đây đều là những thông lệ cũ xưa, số lượng của những nữ tử này không ít, không giao cho quan phủ địa phương thì cũng không có chỗ nào mà thu xếp cho bọn họ, ngược lại còn ảnh hưởng đến an ninh trật tự.”

“Ai nói không có chỗ thu xếp chứ, đại nhân cho các nàng theo chúng ta đến thành Thọ Châu cứu trợ thiên tai và phân phát lương thực đi, đúng lúc các nàng không có việc gì làm nên cũng có thể giúp đỡ nấu cơm nhóm lửa trong nhà tình thương mà. Người ta thường bảo phải luôn có tấm lòng hướng thiện[1], chẳng phải cũng là vì… Cũng là đang suy nghĩ vì thanh danh của đại nhân.”

Bùi Vấn An nghe đến đây thì giương mắt, hắt chậu nước lạnh vào Thẩm Tương Nghi đang mặt mày hớn hở: “Luôn có tấm lòng hướng thiện sao? Lời này có ý nghĩa là có năng lực mới gọi là thiện, không có năng lực thì gọi là giả Bồ Tát, cô nương là cái nào đây?”

Thẩm Tương Nghi dừng một lát, nàng nhìn khung cảnh núi non trùng điệp bên ngoài cửa sổ, rầu rĩ nói: “Ta không biết, nhưng nếu thế đạo này cứu người cũng được xem là Bồ Tát, vậy thì ta tình nguyện có nhiều Bồ Tát hơn.”

Ít nhất cũng bớt đi một Tiểu Đào nhà tan cửa nát, xa rời quê hương.

Bùi Nhị nghe nói như thế thì không nói tiếp nữa, trong xe trở nên yên tĩnh, qua một lúc lâu, hắn ngồi thẳng dậy, gõ bàn hai lần rồi cởi thẻ bài bên hông ném vào lòng nàng.

“Đi ra ngoài và đừng vào nữa.”

Thẩm Tương Nghi cuống quít bắt lấy, là một tấm thẻ bài bằng đồng.

Nàng còn cho rằng chuyện này không thành công nhưng không ngờ là Bùi Nhị lại đồng ý, nàng quá đỗi mừng rỡ, vội vàng nhét thẻ bài vào trong ngực rồi dọn dẹp lại bát đĩa trên bàn rồi mới ôm hộp điểm tâm bước xuống xe.

“Cảm tạ đại nhân, đại nhân yên tâm, ta sẽ không bao giờ đến quấy rầy đại nhân làm việc nữa.”

Trước khi vén rèm lên thì Thẩm Tương Nghi cảm thấy nếu cứ bỏ đi như vậy thì quá lỗ mãng rồi, dù sao Bùi Nhị cũng chấp nhận lời cầu tình của nàng mà, có phải là nàng nên cảm tạ Bùi Nhị hay không, thế là nàng xoay người lại, cúi người nói một loạt lời cảm ơn: “Đại nhân thiên thu vạn tải, công đức vô biên, phong thái trường tồn.”

Bùi Nhị bất ngờ nghe nói như thế nên đầu bút lông đầy mực chợt chênh vênh, nước mực đen ngòm mở rộng trên trang giấy.

Hắn ngẩng đầu lên, có cơn gió thổi qua bên ngoài cửa xe, trước mắt trống rỗng, kẻ đầu sỏ đã vỗ mông bỏ chạy từ lâu rồi nên đâu còn bóng dáng của nàng nữa.

Thẩm Tương Nghi rời khỏi xe ngựa của Bùi Nhị rồi đi tới đoàn xe ở phía sau.

Những nữ tử kia bị tập trung lại với nhau, già trẻ lớn bé, vẻ mặt mọi người đều uể oải, dáng người gầy gò, y phục đầu xuân lam lũ, chân tay lạnh lẽo đến mức tím tái, ngay cả tiếng khóc cũng rất khẽ, tiếng khóc cứ quanh quẩn trong núi rừng.