Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Marry Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Tương Nghi hồi tưởng biểu hiện của mấy nam nhân trong sách khi nhìn thấy Giang Ứng Liên.

“Thì... Tỷ như tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, không rời mắt được...”

Bùi Vấn An nghe xong, cúi đầu tựa như suy nghĩ nghiêm túc một lát sau đó khẽ lắc đầu.

Kỳ quái, Thẩm Tương Nghi thầm buồn bực, đều là nam nhân yêu Giang Ứng Liên đến chết đi sống lại trong sách, sao thoạt nhìn Bùi Nhị không hề có phản ứng, mà Thái tử lại trúng chiêu giống như trong sách viết đó?

“Bùi đại nhân, có phải vừa rồi ngài không nhìn rõ mặt nàng ta đúng không.”

Bùi Nhị suy nghĩ xong thản nhiên nói: “Trời tối đêm đen, không nhìn thấy.”

À, Thẩm Tương Nghi đã hiểu ra, tình cảm của Bùi Nhị không phải không thấy rõ, là do vốn không thấy được nữ chính kia. Trong sách viết nam nhân phải mắt đối mắt với Giang Ứng Liên, vậy cũng khó trách hắn không có chút cảm giác nào.

“Sao thế, chẳng lẽ nàng ta có vấn đề gì?”

Bùi Nhị hơi hạ thân mình, cúi đầu bỡn cợt, cũng đến gần Thẩm Tương Nghi hơn, sợi tóc hai người dây dưa với nhau dừng trên vai Thẩm Tương Nghi: “Nàng ta, nàng ta. . .”

Thẩm Tương Nghi cắn cắn môi, không biết nên mở miệng thế nào.

Nàng làm một quần chúng ăn dưa trong sách, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn mình và người khác chết thảm lần nữa sao?

Không, Thẩm Tương Nghi nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, ít nhất nàng cũng không thể ngồi yên chờ chết.

Nếu nàng đã biết nội dung sau đó rồi có thể chạy khỏi kinh thành trước lúc đánh giặc, tìm một nơi mai danh ẩn tích sống đời cá mặn.

Về phần Bùi Nhị...

Hắn đã cứu nàng, nàng muốn báo ân, linh quang chợt lóe, Thẩm Tương Nghi đã có ý định.

Nhân vật như Bùi Nhị rõ ràng có thể chuyên tâm lo sự nghiệp, trở thành một thế hệ quyền tướng cuối cùng lại vì một nữ nhân mà lăn lộn thảm hại như thế.

Nàng muốn báo ân, chỉ cần để cho Bùi Nhị không bị Giang Ứng Liên mê hoặc không phải là xong rồi sao.

Nghĩ như vậy nàng ngẩng đầu lên nói: “Bùi đại nhân, nghe ta khuyên một câu, ngài đừng đối mặt với Giang Ứng Liên kia.”

Mặt Bùi Vấn An không đổi sắc, ánh mắt sáng quắc.

Thẩm Tương Nghi thấy hắn vẫn mang vẻ không nổi lên gợn sóng, vỗ vỗ vai hắn, thở dài hận sắt không rèn thành thép nói: “Ngài không nên vì một thân cây mà bỏ cánh rừng rậm, lấy khuôn mặt, dáng người, bối cảnh này của ngài còn lo không lấy được thê tử à? Sao mắt nhìn lại không được tốt nhìn trúng ma.. Giang cô nương chứ? Ngài cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Thái tử đó, tranh giành nữ nhân với Thái tử? Ngài ngại mình sống lâu quá à?”

Bùi Nhị nhìn nàng rồi lại nhìn bàn tay chụp trên vai hắn, vẻ mặt càng thêm phức tạp, chần chờ một lát rồi nói: “Ngươi. . .”

Thẩm Tương Nghi không cho hắn cơ hội lên tiếng tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Ngươi cái gì mà ngươi, ngài không cần phải nói, ta hiểu mà. Cái thứ đồ tình cảm này có hơi khó không chế, nhưng ngài phải tận lực khống chế bản thân, người trẻ tuổi ấy mà xúc động một cái là nảy sinh tình cảm, chờ sau đó ngài mới biết được cũng không có gì là không qua nổi, sống thật tốt...”

Nghe nàng nói chuyện như thể có mười con vịt ồn ào bên tai, Bùi Vấn An nhướng mày rốt cuộc không nhịn nổi cắt ngang lời nàng: “Cô là ai?”
« Chương TrướcChương Tiếp »