Chương 4: Nhiệm vụ 1

Hệ thống:[ Ký chủ bình tĩnh. Là người giao nhiệm vụ a.]

Thanh Vũ:" Ngươi sao không nói sớm dọa chết ta."

Thanh Vũ nhanh chóng ngồi chỉnh tề tại ghế.Thanh Vũ :" Xin chào." Giờ bình tĩnh lại cô mới đánh giá kỹ hồn ma trước mặt. Hồn mà này là một người phụ nữ cỡ 36-37 tuổi khá tiền tụy.

Hồn ma:" Xin chào. Tôi là Như Mẫn."

Thanh Vũ :" Vậy cô cần tôi giúp gì?"

Hệ thống:[ Ký chủ đợi tý tôi truyền cho cô ký ức.]

Thanh Vũ gật đầu. Ký ức bắt đầu khi Như Mẫn học cấp 2. Cô ấy được rất nhiều người hâm mộ vì vừa là một học bá mà gia đình còn có điều kiện. Đó là thời gian đẹp nhất của ấy nhưng rồi một sự cố xảy ra mẹ cô ấy qua đời vào lúc cô 17 tuổi người ba trước giờ yêu thương cô ấy đưa một người phụ nữ khác về nhà sau đó. Mà người phụ nữ đó và ba Như Mẫn đã có một đứa con trai hơn cô một tuổi cùng một con gái 7 tuổi. Như Mẫn rất sốc khi biết sự thật trong một thời gian ngắn mà chịu hết cú sốc này đến cú sốc nọ làm cô học tập sa sút. Ở lại lớp một năm bị người này người nọ chê cười. Cuối cùng cô không kiên trì nỗi nghỉ học đi làm sớm. Cứ tưởng như thế là đủ đau khổ nhưng không. Vào một lần ba cô cùng dì đi du lịch cô sau khi làm thêm về bị anh trai cùng cha khác mẹ xâm hại. Khi đó cô hoảng loạn muốn báo cảnh sát nhưng bị dì phát hiện bạo hành, cha lạnh nhạt nên anh trai cùng cha khác mẹ được nước càng nhiều lần làm chuyện đồϊ ҍạϊ . Trong một lần thoát được cô chạy thẳng đến đồn cảnh sát báo án. Được giúp đỡ cô chuyển đến một thành phố mới mua một căn nhà kiếm một công việc ổn định. Như Mẫn quyết định quên đi quá khứ để sống tiếp cho tương lai nhưng có lẽ ông trời không thấy cô đủ đáng thương. Cô tình cờ phát hiện mình có thai được 3 tháng. Cô quyết định sinh đứa trẻ ra nhưng không may đứa trẻ đó bị mù bẩm sinh. Cô đau khổ những ký ức quá khứ ùa lại. Cô đổ tội lên đầu đứa trẻ ấy đánh đập, chửi mắng suốt ngày. Từ nhỏ đã không có tình yêu thương của ba mẹ mà còn bị mù nên đứa trẻ đó thường bị khinh thường , bắt nạt dần dần hình thành tính cách trầm mặc, chịu đựng, không thích cùng người khác tiếp xúc.Còn Như Mẫn nào quan tâm chỉ đánh đánh đập đập đứa trẻ. Rồi một hôm cô trên đường về nhà bị xe tông chết. Sau đó cô trở thành linh hồn cô chứng kiến đứa con mình bị bắt nạt, đánh đập. Bị người mẹ kế bắt về hành hung, bắt thằng bé đi ăn xin, làm việc kiếm tiền. Cô hối hận vì những gì mình làm nên muốn đền bù.Như Mẫn ánh mắt hận ý:" Tôi muốn cho những người đã hại tôi sống không tốt."

Tới đây ánh mắt cô đầy áy náy:" Ngoài ra nhờ cô giúp tôi chăm sóc con trai tôi, giúp tôi xin lỗi nó nói nó rằng mẹ yêu con nhiều lắm."

Hệ thống:" Ký chủ nhiệm vụ đầu tiên cô hoàn thành sẽ được thưởng 30 tích phân a."

Thanh Vũ:" Ừm." Dù tích phân ít cô cùng muốn làm nhiệm vụ này.

Như Mẫn:" Vậy là cô đồng ý sao."

Thanh Vũ:" Ừm."

Sau đó Thanh Vũ thấy Như Mẫn nở nụ cười rồi biến mất.

Thanh Vũ:" Hệ thống hiện tại đứa nhỏ ở đâu."

Hệ thống:[ Hiện tại đứa trẻ đang ở đường xx.]Thanh Vũ nhanh chóng thay áo quần. Đi ra ngoài. Đến khi ra ngoài cô mới phát hiện mình làm gì có xe riêng. Nên cô phải đi bộ thêm một khoảng để bắt taxi.

Đến nơi cô theo chỉ dẫn của hệ thống đến một ngỏ hẻm nhỏ.

Nương theo ánh sáng của đèn đường cô thấy một thân ảnh nhỏ gầy yếu đang trong thùng rác tìm kiếm.

Như tìm thấy đồ quý thằng bé vội vàng cất giấu. Nhìn kỹ sẽ thấy một mẩu bánh mì dở.

Thanh Vũ bước nhanh tới. Đứa trẻ không nhìn thấy được ai trước mắt chỉ có thể ngồi co ro vào góc để giảm sự tồn tại của mình.

Thanh Vũ đưa tay muốn chạm đứa nhỏ nhưng lại khiến nó sợ hãi hơn.

Thanh Vũ sử dụng giọng nhẹ nhàng:" Chào em. Chị là Thanh Vũ thiên thần do mẹ em phái xuống bảo vệ em." Nói xong cô cũng cảm thấy ngại nghe cứ như lừa đảo.

Đứa nhỏ:" Thiên thần?"

Thanh Vũ:" Ừm." Sau đó cô ôm lên đứa nhỏ.

Đứa nhỏ thân thể run rẩy vì dù sao trải qua quá nhiều trận bạo hành nó cắn chặt môi để chuẩn bị chịu đựng đau đớn

Thanh Vũ thấy vậy. Trong lòng dâng lên đau lòng. Cô duỗi tay ngăn đứa nhỏ cắn môi.Thanh Vũ:" Em tên gì?"

Đứa nhỏ:" Tên? Xấu xí? Dã thú?"

Thanh Vũ sững sờ Như Mẫn không đặt tên cho đứa trẻ.

Trần mặc một hồi đến khi về tận nhà.

Cô lên tiếng:" Vậy bé Quang Thần lấy họ của chị là Mạc được không?"

Đứa nhỏ giờ vẫn còn mong lung gật gật đầu.Thanh Vũ đưa đứa trẻ vào nhà tắm. Giờ cô phát hiện mình không có áo quần trẻ con.

Thanh Vũ:" Hệ thống ."

Hệ thống:" Ký chủ không cần nói tôi biết rồi."

Sau đó trong tủ quần áo nhiều thêm vài bộ quần áo trẻ con.

Cô tắm cho Quang Thần xong mang áo quần cho bé rồi sơ cứu vết thương nấu vài món cho bé. Sau đó đưa bé vào phòng ngủ.

Quang Thần nằm trên giường êm ái thì không thể tin nhéo nhéo tay mình. Đau vậy là không phải mơ. Nó không ngờ có một ngày nó được nằm trên giường ngủ được tắm nước nóng được người ta chu đáo chăm sóc.

Cứ thế suy nghĩ Quang Thần chìm vào giấc ngủ.

Còn bên này Thanh Vũ đang lên kế hoạch để trả thù gia đình đó. Rồi cô nhớ tới đứa trẻ đó cũng đã 5 tuổi rồi nên đi học.

Thanh Vũ:" Hệ thống ngươi biến ra áo quần được nên chắc cũng biến ra được tiền nhỉ."

Hệ thống:[ Không được.]

Thanh Vũ:" Vậy ngươi biến ra được gì."

Hệ thống:[ Ký chủ đã xài hết lần trợ giúp từ hệ thống nên không biến ra được gì nữa.]

Thanh Vũ ngơ luôn.

Hệ thống:[ Mỗi người được 2 lần giúp đỡ. Lần 1 hệ thống giúp ký chủ biến ra nhà cùng quần áo các thứ, lần hai là cho đứa nhỏ.]

Thanh Vũ:" Sao không nói sớm. Đồ hệ thống lừa đảo."

Hệ thống:.... Nó cố tình đó

Thanh Vũ:" Vậy có cách nào để ta kiếm tiền."]

Hệ thống:[ Ký chủ xin việc làm đi. Hoặc hoàn thành nhiệm vụ rồi đổi điểm kinh nghiệm ra tiền.]

Thanh Vũ suy nghĩ cuối cùng quyết định nhất định phải hảo hảo làm nhiều nhiệm vụ a.

Thanh Vũ buồn rầu chìm vào giấc ngủ. Hazz ta lúc nào cũng là một quỷ nghèo.Sáng hôm sau Thanh Vũ dậy sớm nấu ăn xong liền vào phòng Quang Thần.

Thanh Vũ nhìn thiên thần nhỏ đang cuộn tròn trong ổ chăn không khỏi cảm thán: Hảo đáng yêu a. Phải vỗ béo mới được.

Hệ thống:[ Liêm sỉ ký chủ ơi.]

Thanh Vũ:" Bé con dậy nào."

Quang Thần dậy như sực nhớ gì đó:" Xin lỗi tôi lập tức làm việc liền."

Thanh Vũ ôm chặt Quang Thần an ủi:" Không sao rồi. Em bình tĩnh chút. Chị không bắt em làm việc đâu."

Quang Thần dần bình tĩnh lại.

Thanh Vũ dẫn Quang Thần đi vệ sinh cá nhân rồi đưa bé đi ăn.

Sau khi xong cô cho Quang Thân ngồi ở phòng khách ăn trái cây vào phòng mở máy tính lập một nick ảo trên mạng rồi đăng vài đoạn video .

Thanh Vũ:" Hệ thống ta ứng trước tiền được không?"

Hệ thống:[ Được. ]

Sau khi ứng tiền xong cô dẫn Quang Thần ra ngoài.

Quang Thần run rẩy nghĩ có lẽ cô muốn bán nó hoặc lại dắt nó đi bỏ góc nào đó để nó tự sinh tự diệt.

Nhưng điều làm nó bất ngờ là cô dẫn nó đi mua chó dẫn đường.

Thanh Vũ nhìn qua những chú chó cuối cùng dừng lại một con chó vàng lông xù.

Cô trao đổi với huấn luyện viên để chú chó cùng Quang Thần làm quen.

Ở đó tầm ba, bốn tiếng cô cùng Quang Thần dắt chú chó đi đến tiệm bánh kem.

Xong xuôi về nhà Quang Thần nhờ sự giúp đỡ chú chó tự đi vào nhà vệ sinh.

Còn cô bận rộn trong bếp nấu ăn.

Sau khi xong cô kêu Quang Thần..

Mặc dù không nhìn được nhưng ngửi thấy mùi thơm làm Quang Thần không nhịn được nuốt nước miếng.

Thanh Vũ:" Trước khi ăn chị có bất ngờ cho em này."

Sau đó cô thắp nến bánh kem ngồi gần lại Quang Thần hát chúc mừng sinh nhật rồi giúp Quang Thần thổi nến cắt bánh kem.

Cô cũng không quên chụp lại vài bức ảnh.

Quang Thần lần đầu tiên cảm nhận ấm áp hạnh phúc đến mức khóc làm Thanh Vũ luống cuống.

Thanh Vũ:" Sao em khóc vậy? A được rồi đừng khóc."

Quang Thần dùi mặt vào người Thanh Vũ để cảm nhận nhiều hơn ấm áp.

Thanh Vũ thấy vậy cũng ôm Quang Thần nói:" Thần Thần em còn nhớ lần đầu chị gặp em chị nói chị là gì không?"

Quang Thần:" Là thiên thần do mẹ phái xuống."

Thanh Vũ:" Đúng vậy. Mẹ em nói với chị mẹ rất yêu em. Nhưng trước đây mẹ không nhận ra điều đó nên làm tổn thương em. Nếu được em có tha thứ cho mẹ không?"

Quang Thần im lặng một chút trả lời:" Em chưa bao giờ trách mẹ. Em biết mẹ có nỗi khổ nên mới làm vậy. Vậy nên em cũng rất yêu mẹ."

Thanh Vũ:" Thần Thần thật ngoan."

Hệ thống :[ Hu Hu thật cảm động.]

Thanh Vũ mặc kệ hệ thống phá không khí lau nước mắt cho Quang Thần rồi cho đứa trẻ ăn. Sau đó dọn dẹp để đứa trẻ cùng kẹo dâu ngủ chung.( kẹo dâu là chú chó mới mua về.)

Còn Thanh Vũ bên này đang làm việc xấu.

Cô mở tài khoản ảo của mình lên lướt xuống dưới mấy video thì cái nào cũng mấy triệu lượt chia sẻ cùng bình luận. Có 1 cái còn lên tỷ lượt chia sẻ .

Thanh Vũ không bình luận gì cả . Cô đóng máy tính lại lặng lẽ ra khỏi nhà đi tìm một luật sư rồi báo án.

Xong tất cả Thanh Vũ về nhà . Cô vào phòng Quang Thần cùng ngủ trưa.

Sau khi dậy cô lại dẫn Quang Thần đến nơi huấn luyện còn cô đi xin việc làm thêm.Thanh Vũ đơn giản làm thêm ở một tiệm sửa xe.

Hệ thống:[ Ký chủ sao cô lại làm nghề sửa xe vậy?] Nó thật thắc mắc trước giờ thấy những ký chủ khác đều làm xin làm ở phòng tập hoặc ở siêu thị mà còn không hoàn thành được nhiệm vụ.

Thanh Vũ:" Ngươi nghĩ xem ta một người nghèo kiết xác sau này có hay không mua được xe xịn?"

Hệ thống:[ Không.]

Thanh Vũ:" Bởi vậy ta học sửa xe liền hảo. Đợi lúc mạt thế đến lựa chọn một chiếc xe tu sửa liền đi được. Không những vậy làm nghề này liền chịu đựng được khổ sau này liền không lạ lẫm."

Hệ thống minh bạch.

Lúc này chuông điện thoại cô vang lên là của luật sư.

Luật sư:" Chào cô Mạc. Ngày tới hy vọng cô dẫn theo nhân chứng đến tòa án."

Thanh Vũ:" Hảo."