Chương 3

Từ trước tới nay Yến Chấp Mạch chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vậy mà lại là nhân vật trong một bộ tiểu thuyết.

Thế giới này là một bộ truyện ngược, còn bản thân hắn là một tên công cặn bã, liên hôn với thụ chính là Giản An Miên, sau này sẽ ngược đãi thụ chính, cuối cùng vì quá yêu cậu mà tự tử, CP âm âm.

Hoang đường, quá hoang đường

Phản ứng đầu tiên của Yến Chấp Mạch chính là não của mình có vấn đề rồi, mắc chứng vọng tưởng.

Nhưng mà nửa tiếng sau, Yến Chấp Mạch nhìn tờ giấy báo cáo nói cơ thể bình thường trong tay, khó tin mà cào đầu bức tóc, nhíu mày nói: “Não tôi không bị gì hết hả?”

Trường Tôn Vĩnh mặc áo blouse trắng, giật giật khóe miệng nói: “Sang chấn não nhẹ, cậu còn chê chưa đủ hả?” Anh ta nói nhỏ: “Bây giờ tôi cảm thấy cậu có vấn đề thật rồi.”

Yến Chấp Mạch không nhịn được xuýt xoa, tờ giấy trong tay bị siết tới nỗi nhăn nhó, vẻ mặt lại nhanh chóng thay đổi.

Trường Tôn Vĩnh hoảng hốt hỏi: “Sao cậu không bắt bẻ lại tôi? Không sao chứ?”

Yến Chấp Mạch mấp máy môi: “Tôi có chuyện.”

Trường Tôn Vĩnh sợ hãi hỏi: “Đầu hả?”

Yến Chấp Mạch lạnh mặt nói: “Vừa nãy bị tai nạn đυ.ng trúng cơ thể, cậu dán cho tôi chút cao dán đi.”

Trường Tôn Vĩnh: “...”

Một lát sau, Trường Tôn Vĩnh hùng hổ giở vạt áo của Yến Chấp Mạch, dán cao dán lên, lúc này, điện thoại của Yến Chấp Mạch bỗng đổ chuông.

Yến Chấp Mạch cầm lấy nhìn thử, trên mặt là biểu tình kinh tởm và ghét bỏ không chút che đậy.

Trường Tôn Vĩnh đi rửa tay, thuận miệng hỏi: “Ba cậu à?”

Yến Chấp Mạch vừa muốn phủ nhận thì Trường Tôn Vĩnh đã tự sửa trước: “Không đúng, là bà mẹ rẻ kia của cậu, ba của cậu sao có thể gọi điện hỏi han được.”

Yến Chấp Mạch cười lạnh, nhận điện thoại.

Giọng điệu dịu dàng của mẹ kế truyền tới: “Chấp Mạch, nghe nói con bị tai nạn xe, có ổn không? Có bị thương không?”

Yến Chấp Mạch trả lời hai câu lấy lệ, chưa được một phút đã cúp máy, hai bên đều lôi ra hết đủ loại lời nói khách sáo.

Trường Tôn Vĩnh lau khô tay, cảm thán: “Đúng là người lớn, phiền phức, rõ ràng là hận đối phương sao không chết ngay tại chỗ, lại còn phải vì cái gọi là chuẩn mực đạo đức mà làm những việc ngu ngốc như vậy, cũng không chê mệt.”

Yến Chấp Mạch chế giễu nói: “Mặc kệ Bạch Mộc Nhu đang nghĩ gì, thì cô ta vẫn luôn giữ hình tượng người mẹ dịu hiền trước mặt Yến Tổ Nghĩa.”

Gia đình của Yến Chấp Mạch rất giả tạo, cũng rất rập khuôn.

Một tên đàn ông cặn bã bức tử mẹ hắn, một mẹ kế ác độc vốn dĩ là tiểu tam, một đứa em trai rơi. Còn có chị dâu và bác hai của hắn, cả đám đều không phải dạng vừa.

Trường Tôn Vĩnh nhỏ giọng nói: “Tai nạn xe có phải do mẹ kế cậu dàn xếp hay không?”

Yến Chấp Mạch không chút nghĩ ngợi phản bác: “Không đâu, tuy là cô ta ngu ngốc, nhân cách không ra gì, nhưng rất nhát gan, sẽ không làm ra được loại chuyện như thuê người gϊếŧ tôi.”

Trường Tôn Vĩnh bĩu môi: “Vậy không phải còn có bác hai của cậu ư.”

Ánh mắt của Yến Chấp Mạch trầm xuống: “Tôi đã kêu Hàn Chu đi điều tra, nếu thật sự là ông ta, vậy đành để ông ta trả một cái giá đắt cho những việc làm của bản thân…”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, chuyện này cứ thế mà dừng lại.

Yến Chấp Mạch nhẹ giọng nói: “Mời Vào.”

Giản An Miên đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng trừ Yến Chấp Mạch ra, còn có một vị khác mặc áo bác sĩ, cậu căng thẳng vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chào ngài.”

“Ai dô, ngoan quá!” Trường Tôn Vĩnh sáng mắt, đê tiện xoa tay nói: “Em chính là vợ nhỏ mà lão Yến mới cưới về đúng không, trông thật trẻ nha, em thật sự mười tám rồi hả? Lão Yến không phạm pháp chứ?”

Giản An Miên bị dọa sợ, theo bản năng nhìn người đàn ông duy nhất mà mình biết ở đây, cầu xin giúp đỡ: “Yến tiên sinh…”

Tâm trạng của Yến Chấp Mạch bỗng tốt lên hẳn, đầu không đau lưng cũng hết nhức, vẫy tay với Giản An Miên: “Lại đây.”

Giản An Miên lạch bạch chạy lại, cơ thể gầy gò dính sát vào mép giường của Yến Chấp Mạch, cặp mắt to tròn đen nhánh giấu sau hai hàng mi lén nhìn Trường Tôn Vĩnh.

Trời má, chó Yến kiếm ở đâu ra bạn nhỏ ngoan vậy!

Trường Tôn Vĩnh hít một hơi khí lạnh vì sự đáng yêu này, sau đó lại nghe thấy Yến Chấp Mạch giới thiệu: “Trường Tôn Vĩnh, một tên biếи ŧɦái chết tiệt, là dân làng chơi, bé ngoan đừng nói chuyện với cậu ta, không sạch sẽ.”

“Đờ mờ, chó Yến, má nó cậu——”

Yến Chấp Mạch chậm rãi cắt lời: “Bé ngoan không thể nghe những từ dơ bẩn.”

Giản An Miên đối diện với ánh mắt ra lệnh của Yến Chấp Mạch thì như phản xạ có điều kiện mà che lỗ tai lại.

“...Cậu được lắm.” Trường Tôn Vĩnh dựng ngón giữa với Yến Chấp Mạch, cười với Giản An Miên rồi giơ một tay ra, nhưng mà nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi: “Chào em nha tiểu Giản, anh tên Trường Tôn Vĩnh, em gọi anh Vĩnh là được, tiểu Giản em đừng nghe chó Yến nói bậy, tuy là anh lớn lên có hơi đào hoa, nhưng thực tế rất ngây thơ, người yêu có thể đếm trên đầu ngón tay đó! ”

Giản An Miên chớp chớp mắt, thì ra anh ta là người bạn làm bác sĩ của bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết này.

Ai cũng biết, mỗi một bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết đều sẽ có một người bạn làm bác sĩ ——

Mỗi tuần anh ta sẽ đúng hẹn mà đi tới biệt thự của bá đạo tổng tài để điều dưỡng cơ thể cho hắn, điện thoại không bao giờ tắt máy, để tiện cho việc lúc thụ bị tổng tài chơi tới nỗi hấp hối thì bá đạo tổng tài gọi điện chạy qua, sau đó không ngại mưa gió đi tới biệt thự để khám bệnh, hơn nữa thời gian đa phần là nửa đêm.

Anh ta chính là người chịu bất công nhất trong thể loại bá đạo tổng tài, ngoài ra còn có người bạn làm luật sư và thám tử tư, quản gia của biệt thự hoặc là cô, trợ lý đặc biệt của bá đạo tổng tài…

Giản An Miên nhìn thoáng qua cánh tay đang giơ ra của Trường Tôn Vĩnh, theo bản năng nhìn về phía Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch cười hất cằm, ý là có thể nắm.

Trường Tôn Vĩnh: Xí!

Lúc Giản An Miên chuẩn bị giơ tay ra, Yến Chấp Mạch lại không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Không được chạm vào.”

Nếu đã kết hôn thì chính là người của hắn, đến hắn còn chưa nắm tay lại dám chạm vào tay người đàn ông khác?

Trường Tôn Vĩnh cũng chịu hết nổi, còn nói anh biếи ŧɦái rốt cuộc ai mới là kẻ biếи ŧɦái thật sự đây!

Giản An Miên khựng lại, cúi đầu nhìn quần áo của mình, cuối cùng nắm lấy tay áo bao đầu ngón tay lại, sau đó nhanh chóng chọc vào lòng bàn tay của Trường Tôn Vĩnh, sau đó quay đầu lại nhìn Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch cười tủm tỉm, giơ tay ngoắc Giản An Miên lại.

Giản An Miên chậm chạp chớp mắt, thử ngồi xổm kế bên mép giường của Yến Chấp Mạch, ngoan ngoãn dân đầu lên.

Là muốn… như vầy hả?

Yến Chấp Mạch hài lòng xoa đầu Giản An Miên giống như xoa cún con: “Ừ, ngoan lắm.”

Vành tai của Giản An Miên đỏ lên ngay lập tức, chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi kêu gâu gâu.

Ma, đây là hiện trường trực tiếp bản văn học chó con!

Trường Tôn Vĩnh bị màng trình diễn này của chó Yến làm cho da đầu tê dại, hoàn toàn không chịu được nữa, hai tay làm quyền nói: “Cáo từ!”

Cửa phòng lần nữa được đóng lại, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Giản An Miên và Yến Chấp Mạch.

Giản An Miên lặng lẽ nhìn Yến Chấp Mạch, tuy người đàn ông này nằm ngồi ở trên giường, nhưng khí thế không hề giảm đi chút nào, ngón tay nhịp nhịp lên chăn, lông mày nhăn lại không biết đang nghĩ cái gì.

Tuy là người này vừa mới thân mật xoa đầu cậu, cười rất dịu dàng, nhưng Giản An Miên vẫn sợ người này, không dám quấy rầy, càng không dám nhúc nhích, ngồi xổm bên mép giường, ánh mắt trông chờ nhìn người đàn ông đang nhịp ngón tay, một lúc, lại một lúc.

Sau một lúc lâu, Yến Chấp Mạch đột nhiên cười, xốc chăn đứng lên, thong thả ung dung chỉnh lại trang phục, đẩy cái ót của Giản An Miên để cậu đứng lên, chậm rãi nói: “Đi thôi, dẫn tôi đi xem thư ký Liễu như thế nào rồi.”

Giản An Miên vội vàng đứng lên, mắt nhắm mắt mở đi theo sau, bỗng nhiên nhớ tới, vị thư ký Liễu này là mấu chốt ngược đầu tiên.