Chương 38.6

Sau khi ra khỏi cửa ký túc xá, hành lang đã đầy người, tất cả đều đang chuẩn bị đi đến quảng trường nhỏ để lấy quân phục, tiếng trò chuyện và tiếng bước chân hỗn loạn trộn lẫn với nhau rất ồn ào.

Giản An Miên lo lắng vùi đầu, lặng lẽ trốn ở phía sau Mục Tử Ông.

Mục Tử Ông quay đầu lại nhìn Giản An Miên, không nói một lời, chỉ giúp Giản An Miên đẩy những người qua đường đang chen về hướng này.

Ra ngoài, mặc dù vẫn còn rất nhiều người, nhưng không gian lại rộng rãi hơn rất nhiều, Giản An Miên ngửi thấy gió đêm hè ấm áp thì thở ra một hơi.

Hạng Văn Tuấn mỉm cười với Giản An Miên, nói: “A Giản, chúng ta cùng nhau đi…”

Không đợi Hạng Văn Tuấn nói xong, Mục Tử Ông đã nói trước: "Giản An Miên, cậu đi siêu thị trước đi, chúng tôi đi quảng trường.”

Hạng Văn Tuấn lại vội vàng nói: "Vậy cũng được, cậu đi bên kia hẳn là nhanh hơn một chút, chờ cậu mua đồ xong, đến trước quảng trường chờ chúng tôi, chúng ta cùng nhau trở về.”

Mục Tử Ông: "..."

Hạng Văn Tuấn: "?"

Nhìn thấy Mộc Tử Ông nắm chặt nắm đấm, Giản An Miên vội vàng nói: "Không sao, không sao, lát nữa mua xong tôi sẽ tới tìm cậu. Hẹn gặp lại."

Lưu Khải Trình vẫy tay: "Ừ, tạm biệt!"



Giản An Miên đúng là nhanh hơn chút.

Có lẽ là bởi vì tân sinh viên đều đã đi lấy quần áo, trong siêu thị có rất ít người, mặc dù cậu dành thời gian xem thành phần từng cái một, nhưng lúc cậu mang theo đồ tới quảng trường, Mục Tử Ông và những người khác vẫn đang xếp hàng.

Lưu Khải Trình nhìn thấy bóng dáng Giản An Miên liền vẫy tay nói: "Giản An Miên, cậu về sớm thế à?"

“Ừm.” Giản An Miên lấy nước từ trong túi nhựa ra, lần lượt đưa cho hai người, mặt hơi đỏ lên “Tôi nghĩ đợi có thể sẽ hơi lâu nên mua cho các cậu chai nước.”

Lưu Khải Trình kinh ngạc tiếp nhận: “Cám ơn Giản An Miên, cậu thật tốt bụng!”

“Cám ơn A Giản, cậu thật chu đáo.” Hạng Văn Tuấn nhìn Giản An Miên bằng ánh mắt không rõ ràng, thâm ý nói: “Sau này ai ở bên cạnh cậu nhất định rất vui vẻ.”

“…” Giản An Miên cảm thấy có chút xấu hổ, không biết trả lời thế nào, nên trả lời mơ hồ một tiếng.

Mục Tử Ông cau mày, không vui nhìn Hạng Văn Tuấn, tại sao người này luôn nói chuyện kỳ

lạ như vậy? Cậu ta giơ chai nước trong tay lên uống một ngụm, sau đó chọc vào mặt Giản An Miên, không thèm nhìn Giản An Miên mà nhanh chóng nói: "Cảm ơn."

Giản An Miên ngốc nghếch cười: “Không có gì.”

Mục Tử Ông cúi đầu nhìn cậu, lần nữa mím môi, sốt ruột nhìn xung quanh.

Lưu Khải Trình: "Mục Tử Ông, cậu đang tìm cái gì vậy?"

Mục Tử Ông: “Không phải việc của cậu.”

Lưu Khải Trình sửng sốt: “Ồ.”

Hai giây sau, Mục Tử Ông trầm giọng, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đang tìm nữ thần của tôi.”

Lưu Khải Trình kêu lên: "Nữ thần của cậu là ai? Cô ấy cũng học trường này à?"

"Sao cậu hỏi nhiều thế!"

Lưu Khải Trình: "..."

Lại thêm hai giây nữa, Mục Tử Ông ho nhẹ, đỏ mặt, bẽn lẽn nói: "Tôi gặp cô ấy trên mạng. Cô ấy rất xinh đẹp, tính cách lại dễ thương. Cô ấy nói năm nay cũng là sinh viên năm nhất, ngành Kinh tế Quản lý, còn nói nếu ở trường tôi nhận ra cô ấy, có thể chủ động chào cô ấy, cô ấy sẽ mời tôi ăn cơm, nhưng tất nhiên tôi không thể nào để cô ấy trả tiền rồi."

Lưu Khải Trình nói trúng tim đen: “Hẹn hò trên mạng?”

Mục Tử Ông không thể chịu đựng được nữa: "Hẹn hò trên mạng cái gì! Chúng tôi nghiêm túc! Sớm muộn chúng tôi cũng thành hiện thực được không hả?"

Lưu Khải Trình gãi đầu: “Nhưng mà… đội nữ ở bên kia, đây là đội nam, cậu tìm ở đây làm sao thấy.”

"..." Mục Tử Ông chửi bậy một tiếng, nhịn không được nữa, nhấc một chân đá vào mông Lưu Khải Trình "Cần cậu nói nhảm sao!"

Tuy nhiên, đúng lúc này, bên cạnh bỗng có người đột nhiên đẩy Lưu Khải Trình, Lưu Khải Trình vừa vặn tránh chân Mục Tử Ông.

Ngay cả Giản An Miên cũng không nhịn được kêu lên: "Mục Tử Ông, cẩn thận-"

"Mẹ kiếp——!" Mục Tử Ông không khỏi nhìn cậu ta đá vào mông một nam sinh xa lạ.

Bạn nam gầy gò thấp hơn nhiều so với Mục Tử Ông, không hiểu sao bị đá văng ra xa, ngã xuống đất, bộ quân phục huấn luyện trong tay cậu ấy cuối cùng vù một tiếng trong chớp mắt bị đá ra ngoài bị những người xung quanh dẫm đạp.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Mục Tử Ông xấu hổ muốn nhào xuống đất, chạy về phía trước, một tay ôm lấy thiếu niên kéo dậy khỏi mặt đất, điên cuồng xin lỗi, thiếu chút muốn dập đầu với nam sinh "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu!"

Cậu ta vô cùng hoảng sợ, với sức lực của mình cậu ta cũng biết, vừa rồi người này đã bay rất xa, làm cậu ta sợ chết khϊếp, không biết cú đá của mình có làm gãy mông người ta hay không.

Cũng không biết Mục Tử Ông nghĩ như thế nào, đầu óc co rút, thế nhưng trực tiếp đem bàn tay đặt ở trên mông người ta bóp bóp.

"Bạn học, mông của cậu ổn chứ?!"

Bạn nam chậm rãi mở mắt, không thể tin nhìn về phía sau, sau đó run rẩy giơ tay lên.

"Bốp!"

Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Mục Tử Ông.

Chỉ thấy đối phương khóe mắt đỏ bừng xấu hổ, l*иg ngực tức giận phập phồng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lưu manh!"

Mộc Tử Ông: "???"