Chương 12

Lúc đó Diệp Nhiễm cũng không hé răng lên tiếng, chỉ nhìn cô ấy như vậy khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Kết quả là một học sinh như vậy bây giờ đứng nhất khối với điểm gần như tuyệt đối trong tất cả các môn học?

Cô chủ nhiệm lớp 8 cảm thấy chân mình có chút hơi nhũn.

Cô ấy đã làm chủ nhiệm sáu bảy năm rồi, vẫn luôn bị xếp ở lớp 8 kém cỏi nhất khối làm chủ nhiệm lớp, đời này cô ấy chưa từng gặp học sinh nào có thể đứng đầu cả khối như vậy.

cô ấy đứng ở trên bục giảng, chợt cảm thấy hơi lạ.

Trong lớp của cô . . . . . lại xuất hiện một học sinh đứng thứ nhất.

Đây là cảm giác gì?

Cô ấy đột nhiên muốn cười, nhưng lại cố gắng kìm nén, giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu công bố kết quả.

Bình thường thì các cô trực tiếp phân phát cho mọi người để mọi người tự xem, dù sao những điểm thành tính này hiếm khi được mong đợi, cũng không có gì để nói, nhưng hôm nay cô ấy cố ý trịnh trọng phát điểm cho từng học sinh.

Cô thông báo theo số thứ tự học sinh, Diệp Nhiễm là người thứ 27 trong lớp.

Khi cô ấy đọc đến tên Diệp Nhiễm, cô ấy cố ý nói với giọng bình tĩnh không gợn sóng: "Diệp Nhiễm, 599 điểm, đứng đầu khối."

Nói xong, cô cầm phiếu điểm thần kỳ lên, bình tĩnh đưa cho người đến lấy phiếu điểm Diệp Nhiễm.

Quả nhiên, đúng như dự đoán của cô, cả lớp đều bị sốc.



Toàn bộ lớp đều cảm thấy mình nghe lầm rồi.

Mặc dù Diệp Nhiễm trước đây biểu hiện có vẻ học tập tốt, nhưng họ đang học lớp tám, nếu thực sự học tốt thì sao có thể lên lớp tám của bọn họ?

Tổng điểm các môn là 600 điểm, Diệp Nhiễm chỉ bị trừ một điểm??

Cả lớp đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, nghĩ chủ nhiệm lớp có thể chóng mặt đến hồ đồ.

Chỉ có Diệp Nhiễm bình tĩnh bước tới, nhận lấy phiếu điểm từ giáo viên chủ nhiệm, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Chủ nhiệm lớp nhìn một đám học sinh hoàn toàn không học hành chăm chỉ, kiêu ngạo lại còn khó bảo có dáng vẻ trợn mắt há mồm ngơ ngác, trong lòng cô ấy cảm thấy thật sảng khoái, cô ấy thật muốn hát vang bài "Đông phương hồng đài", hahahaha!

Nhưng cô ấy vẫn giả vờ nghiêm túc nói: "Diệp Nhiễm của lớp 8 chúng ta lần này đã lấy được thành tích đứng đầu toàn khối, tối đa 600 điểm thì em ấy đạt được 599 điểm, điều đó rất tốt, tất cả học sinh nên noi theo Diệp Nhiễm như là một tấm gương, nhìn em ấy mà chăm chỉ học tập."

Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, cả lớp mới bừng tỉnh, chuyện này là sự thật sao? Họ có nghe nhầm không? Diệp Nhiễm đạt 599 điểm đứng đầu toàn khối?

Đờ phắc... Lúc này, một đám người đột nhiên nhớ tới, câu nói thản nhiên mà Diệp Nhiễm nói: "Vậy lần sau tôi sẽ đứng đầu toàn khối."

Này này này. . . . . . Chuyện này cũng quá rồi!

Nói đứng thứ nhất liền đứng thứ nhất?

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Nhiễm đều thay đổi, ngay cả Trần Vạn Vinh cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Diệp Nhiễm với ánh mắt không thể tin được.

Cậu ta tìm người để dạy cho Diệp Nhiễm một bài học, nhưng không nghĩ tới Tiêu Chiến Vũ lại ra mặt hộ Diệp Nhiễm.



Được, không sao, Tiêu Chiến Vũ người ta có thể đánh, là nhân vật lợi hại, người mà Tiêu Chiến Vũ muốn bảo vệ, cậu ta không thể động đến, cậu cứ để im vậy thôi.

Nhưng Diệp Nhiễm chẳng những có thể đánh nhau, mà còn có thể đứng đầu toàn khối? ?

Thật là một con đường thần tiên!

Sau khi Diệp Nhiễm nhận điểm, thấy giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng rời đi, cô cũng không quan tâm đã đến lúc tan trường hay chưa, trực tiếp thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi.

Kỳ nghỉ hè của cô sắp bắt đầu rồi, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Ví dụ như, vừa học vừa làm, cố gắng tự mình kiếm tiền.

Lương của cha cô hơn 400 nhân dân tệ một tháng, hơn 300 đều giao cho Hoắc Hồng Anh, cô có thể lấy được tiền cũng chỉ rất ít, mà cô lại cần tiền.

Cưỡi chiếc xe đạp leng keng, trên suốt quãng đường đều nhận được những ánh mắt kỳ lạ, Diệp Nhiễm về tới nhà.

Vừa vào nhà, đã thấy đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, Diệp Trác cười làm nũng bên cạnh Hoắc Hồng Anh, Diệp Kiến Quốc đi theo bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều nói: "Trác Trác thật thông minh, không hổ là con gái ngoan của cha! Lần này mang con đi Thượng Hải chơi, con muốn mua gì cha liền mua cho con cái đó!"

Hoắc Hồng Anh cười nói: "Con xem con nói cái gì kìa, chẳng lẽ con không giống mẹ?"

Diệp Trác nhẹ giọng nói: "Con giống cha, con cũng giống mẹ mà, gen ưu tú của hai người mới tạo nên con gái thông minh như vậy!"

Vì thế cả Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đều cười rộ lên, cả gia đình ba người, hòa thuận vui vẻ.

Dì Ninh bưng nước trái cây tới: "Trác Trác, uống chút nước trái cây đi, nước trái cây rất tốt cho da, Trác Trác sẽ càng ngày càng đẹp!"