Chương 14

Trong mắt bà ta đã có ý khinh bỉ, chẳng qua trên mặt vẫn cười ôn hòa nói: “Kiến Quốc, tôi thấy ông nên gọi điện thoại cho trường học, hỏi một chút đi, hiệu trưởng Vương không phải là bạn học cũ của ông sao?”

Diệp Kiến Quốc gật đầu: “Cũng được.”

Diệp Trác bên cạnh cũng nhìn thấy bảng thành tích kia, trong mắt cô ta đầu tiên kinh ngạc, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Nhiễm.

Trong trường học người nào nên có thành tích gì, độ khó của đề thi đại khái học sinh giỏi sẽ thi ra thành tích gì, cô ta đều biết.

Cô ta chưa bao giờ thấy có điểm số đồng đều như vậy.

Cô ta có chút buồn cười, Diệp Nhiễm làm sao vậy, cho dù làm giả bảng điểm, cũng phải làm giả một cái thật tốt nha? Không thể sửa lung tung như vậy, làm cho người ta vừa nhìn đã biết là giả.

Diệp Nhiễm đương nhiên biết suy nghĩ của cả nhà này đối với mình, cô không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.

Diệp Nhiễm đã từng ở trong lòng bọn họ chỉ là một người thành thật vụng về, vẫn luôn là như vậy, an phận.

Bọn họ có lẽ còn chưa quen với Diệp Nhiễm thỉnh thoảng sẽ cho bọn họ ngạc nhiên.

Nhưng đều không quan trọng, họ sẽ sớm quen với nó.

Đối với Diệp Nhiễm mà nói, tuổi thơ nghèo khó, sau khi sống đầu đường xó chợ đi tới một gia đình không hợp với mình như vậy, trong lòng cô ấy có áp lực cường đại cùng tự ti, đời này chưa từng thoát khỏi bóng ma của ba người trong gia đình này.

Bây giờ, cô đến để đối phó với tất cả những điều này.

Không cần một cuộc chiến đấu, cũng không cần dùng thủ đoạn gì, chỉ cần làm cho mình mạnh mẽ hơn là được.



Khi mình đủ mạnh, tất cả mọi người xung quanh có thể tự động cách âm.

Hiệu trưởng Vương sau khi nhận được điện thoại của Diệp Kiến Quốc, đem lời nói lúc trước thuyết phục mấy giáo viên chủ nhiệm một lần nữa hướng Diệp Kiến Quốc kể lại một lần nữa, cũng nhiều lần bảo đảm: “Bảng điểm trường chúng tôi đưa ra nhất định là chân thật hợp lệ, không có tình huống lừa gạt gian lận. Bạn học Diệp Nhiễm quả thật thi được vào lớp một, đợi đến sau kỳ nghỉ hè khai giảng, chúng tôi đã cân nhắc sắp xếp cho em ấy chuyển lớp, sẽ cung cấp cho em ấy một bầu không khí học tập tốt hơn, để em ấy có được cơ hội học tập và tài nguyên tốt hơn, chúng tôi nhất định sẽ tăng cường bồi dưỡng em ấy.”

......

Rất lâu sau, Diệp Kiến Quốc cúp điện thoại, dùng ánh mắt khó tin nhìn đứa con gái của mình.

Ông ta có chút không tin người này chính là đứa con gái Diệp Nhiễm của ông ta, đứa con của người phụ nữ nông thôn kia sinh ra vì ông ta.

Nó làm sao làm được bài thi 599 điểm?

Hoắc Hồng Anh cũng có chút khϊếp sợ.

Bà ta nghi ngờ nhìn Diệp Nhiễm, không rõ rốt cuộc bà ta làm sao, nhưng trong loại khϊếp sợ này, bà ta đột nhiên nhớ tới cái gì.

Đúng rồi, từ mấy hôm trước, bà ta đã nhạy bén nhận ra Diệp Nhiễm không giống trước kia.

Rốt cuộc sao lại không giống trước kia, là khí chất sao?

Khí chất cả người trở nên rất mạnh mẽ, cô không cần nói lời nào, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền cho người ta cảm thấy người này không thể xem nhẹ.

Không còn nhát gan tự ti, không dùng ánh mắt tò mò len lén đánh giá mọi thứ, không còn vừa hâm mộ vừa mất mát nhìn đứa con gái Diệp Trác của mình, cô đã thay đổi.

Thành mọi thứ xung quanh không thể lọt vào mắt cô.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?



Mà Diệp Trác bên cạnh bối rối, hoàn toàn bối rối.

Hiệu trưởng Vương, cô ta tin tưởng, hiệu trưởng Vương dấn thân vào nghề giáo nhiều năm như vậy, không mệt mỏi, chắc chắn sẽ không có chuyện giúp Diệp Nhiễm làm giả bảng điểm —— hơn nữa Diệp Nhiễm cũng không có bản lĩnh để người ta làm như vậy nha!

Cho nên đây là thành tích thật sự của Diệp Nhiễm?

Làm thế nào chị ta có thể làm được!

Có lẽ Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh vẫn còn khó hiểu và khϊếp sợ, nhưng đối với Diệp Trác mà nói, trên mặt đau nóng rát.

Cô ta nhìn về phía bảng điểm của mình trên bàn, 600 điểm, cô thi 529 điểm, cô ta rất tự hào về thành tích này, mọi người đều khen cô ta thông minh, cô ta cũng cảm thấy mình rất giỏi.

Nhưng so với Diệp Nhiễm...

Diệp Nhiễm nhìn phản ứng của một nhà ba người này, cảm thấy rất thú vị, đây thật đúng là một màn đáng giá nghiền ngẫm nha.

Và ngay sau đó, trong đầu cô bắt được một tiếng tích tích từ hệ thống, tiếp theo là hệ thống nhắc nhở: “Nghịch chuyển nhân sinh tiến độ hoàn thành 30%.”

Diệp Nhiễm nở nụ cười.

Cô cười nhìn Diệp Kiến Quốc: “Bố ơi, bố có thể ký tên cho con không?”

Diệp Kiến Quốc từ trong khϊếp sợ tỉnh ngộ lại, nhìn đứa con gái của mình: “Được, ký, ký tên...”

Nói xong, vội vàng ký tên cho Diệp Nhiễm, chữ viết ngoáy.