Chương 2

Nhớ tới chuyện này, tận bây giờ nó ngẫm lại vẫn là cảm thấy có chút đáng sợ, nó vốn dĩ chỉ là một hệ thống vô âu vô lo, nhàn nhã tự tại lười biếng không có việc gì để làm, kết quả đột nhiên lại bị cô bắt tới đây.

Nó cũng nhìn không thấu thân phận của cô, chỉ có thể suy đoán rằng cô chắc là đến từ một thế giới có độ tồn tại cao, còn tồn tại ra sao, cao thế nào, ai mà biết?

Kết quả vị ký chủ cao cấp này lại tự làm mình đến mất trí nhớ??

Diệp Nhiễm không muốn nghe nữa lập tức hỏi: "Nhiệm vụ hiện tại của tôi chính là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm, sau đó tôi có thể rời khỏi thế giới này ngay lập tức sao? Ngoại trừ việc này ra, còn có nhiệm vụ nào khác không?”

Hệ thống ngẩn ngơ, nó vẫn còn đang mê man, rõ ràng cô đã mất trí nhớ nhưng cô cũng đã rất nhanh tiến vào trạng thái.

Nó ổn định tinh thần lại, tra xét nhiệm vụ nói: “Thay đổi cuộc đời Diệp Nhiễm, công lược một người đàn ông”

Diệp Nhiễm nhíu mày: "Đàn ông? Ai?”

Hệ thống: "Tôi cũng không biết, đây là được tự động đưa ra, nhiệm vụ là chờ đến khi người đàn ông này xuất hiện thì tôi mới có thể biết được, mặt khác nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có tích phân khen thưởng, tích phân có thể đổi đồ vật!”

Diệp Nhiễm: “Đã biết.”

Nói xong, cô ngẩng đầu, nhìn thấy xung quanh mình là một vài nữ sinh.

Cô ngồi thẳng dậy, nhớ tới tình cảnh của mình hiện tại.

Bây giờ là năm 1992, cô 17 tuổi, học lớp 10.

Sau khi cô tới thành phố B cậy nhờ bố mình là Diệp Kiến Quốc, được ông ta nghĩ cách đưa đến trường phổ thông số 1 thành phố B học tập, đáng tiếc Diệp Nhiễm tới từ nông thôn, chất lượng dạy học ở nông thôn kém, các loại điều kiện thì không tốt, dẫn tới kiến thức cũng không đầy đủ, việc này khiến cho Diệp Nhiễm trực tiếp vào lớp kém cỏi nhất trường - lớp 8.



Khối 10 trường phổ thông số 1 có tám lớp, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, càng về sau thành tích càng kém.

Diệp Nhiễm vốn dĩ chính là người nông thôn nên khi nói chuyện cũng sẽ mang theo khẩu âm, hơn nữa quần áo cũng không thời thượng, cặp sách cũng là cặp được may từ vải vụn khi còn dùng ở nông thôn, càng ngạc nhiên chính là cô đã 17 tuổi thế nhưng mới vào lớp 10, lớn hơn mọi người một tuổi, theo lẽ đương nhiên trong lớp sẽ có người khi dễ cô, chê cười cô.

Chiều nay trong tiết tự học, có người vứt cặp vải của cô vào thùng rác.

Hiện tại Diệp Nhiễm đang cầm cặp xách của mình, nghĩ tới chiếc cặp sách này là do lúc mẹ cô còn trên đời đã làm cho cô, cho nên cho dù đã lên thành phố, cô vẫn luôn dùng nó.

Những nữ sinh đó cười khıêυ khí©h.

“Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu ta kìa, tôi dùng đầu gối cũng biết tại sao cậu ta lớn như vậy rồi mà vẫn còn học lớp 10 với chúng ta!”

“Ha ha ha Diệp Trác hình như em gái của cậu ta, Diệp Trác nhỏ hơn cậu ta nửa tuổi nhưng đã học lớp 11 rồi!”

"Cái gì, cậu ta là chị của Diệp Trác? Sao có thể, tôi không tin đâu!”

“Các cậu đừng có mà không tin, tôi lén nghe được chủ nhiệm nói đó, làm tôi sợ muốn chết, cậu ta vậy mà lại là chị của Diệp Trác!”

Một đám người phát ra tiếng ngạc nhiên, cũng có tiếng trào phúng.

Diệp Trác, là học sinh xuất sắc ở trường trung học số 1 của thành phố B, ưu tú, ưu nhã, thông minh, cán bộ hội học sinh, người dẫn chương trình, bạn có thể tưởng tượng tất cả những gì tốt đẹp đều có thể gắn vào người cô ta.

Mà Diệp Nhiễm như con vịt xấu xí này lại là chị gái của Diệp Trác? Bạn có thể tin sao?



Đương nhiên không tin!

Đối mặt với sự trào phúng của các bạn học, Diệp Nhiễm không chút gợn sóng.

Cô nghe hệ thống nói, mục tiêu của cô là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm, và công lược một người đàn ông.

Trong nhóm mấy người bạn học này hẳn là không có người đàn ông kia, cho nên cô cũng không cần quan tâm.

Cô bình tĩnh quải cặp xách của mình lên, đi tới bàn học của mình.

Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến hững hờ, phảng phất những tiếng ầm ĩ chung quanh đều là những tạp âm không liên quan có thể bỏ qua.

Thái độ phớt lờ sự khıêυ khí©h của cô làm các nữ sinh cảm thấy tức giận.

"Ý cậu ta là gì thế? Nhìn cậu ta chạm mặt Trần Vạn Vinh kìa!”

"Cậu ta thì là cái thá gì chứ!”

Vì thế trong lúc Diệp Nhiễm đi tới lối đi nhỏ để vào chỗ ngồi, có một nam sinh trực tiếp chen chân vào, dạng chân chắn cái lối đi nhỏ kia lại.

Diệp Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía nam sinh kia, cô nhớ rõ nam sinh này là lưu manh lớp 10/8, tên là Trần Vạn Vinh.

Trần Vạn Vinh bĩu môi cười cười, đắc ý mà nói: “Qua đi, có bản lĩnh thì cậu chui qua đi!”

Cậu ta vừa nói xong, những người chung quanh đều ồn ào: “Chui qua đi, chui qua đi!”