Chương 41

Cuối cùng, giọng nói của Hoắc Hồng Anh đột nhiên lớn hơn, bà ta chửi rủa Diệp Kiến Quốc: “Ông chỉ biết ông có một người con gái tên Diệp Nhiễm, ông có từng nghĩ đến ông còn có một đứa con gái tên Diệp Trác không? Đúng, Diệp Nhiễm bệnh rồi, nhưng Diệp Trác cũng bệnh ông có biết không? Tối hôm qua Diệp Trác đột nhiên phát sốt đến 38 độ, tôi cả đêm không ngủ ông có biết không? Là một người đàn ông, ông đã đóng góp gì cho cái gia đình này? Ông chỉ bận rộn với công việc của ông, ở bên ngoài trong chẳng ra hình người, người khác gọi ông giáo sư Diệp là tôn trọng ông, nhưng ở nhà thì sao? Ông từng quan tâm đến chuyện trong nhà chưa? Ông mấy ngày không về nhà, về nhà liền trách móc tôi không rót nước cho con gái ông uống?”

Nói đoạn, Hoắc Hồng Anh bỗng nhiên bật khóc: “Tình hình của Trác Trác ông cũng không phải không biết, giai đoạn này con bé trong lòng cảm thấy khó chịu, cả ngày bị chúng ta giáo dục, nó có thể dễ chịu sao? Bây giờ nó còn bị lây bệnh cảm cúm, nó chính là bị lây bệnh đó, bị con gái ông lây bệnh đến phát sốt đó! Trong lòng ông có một đứa con gái, tại sao không nghĩ đến đứa con gái còn lại?”

Cuối cùng, bà vẫn còn khóc lóc kể lễ: “Đời này của tôi người ngoài chỉ biết tôi là một nữ doanh nhân, từng lên tivi, nở mày nở mặt, kết hôn gả cho một giáo sư, dân trí cao, người ngoài đều tưởng rằng tôi có cuộc sống rất tốt, thật ra ai biết được nổi khổ trong lòng tôi? Tôi vì ông làm không đủ nhiều, hay là tôi đối với Diệp Nhiễm không đủ tốt? Diệp Kiến Quốc, là tôi chủ động yêu cầu đem nó qua đây, tôi có thể đối xử với nó không tốt sao? Tôi có thể đối xử với nó không tốt sao? Ông nghĩ mẹ kế là cái loại xấu xa như vậy sao?”

Diệp Kiến Quốc nhất thời im lặng.

Ông thật có lỗi với vợ của ông.

Từ lúc Diệp Nhiễm có mặt trong nhà của ông ấy, ông đã hoàn toàn có lỗi, xấu hổ với bà ấy, thề sẽ đối xử tốt với bà ấy đến hết cuộc đời.

Bây giờ ông có quyền gì yêu cầu bà ấy, đổ lỗi cho bà ấy.

“Được rồi, con bị bệnh rồi, khám bệnh cho con trước đã.”

Sau câu nói này, giọng nói của hai người trở nên nhỏ hơn, những lời tiếp theo cũng không thể nghe thấy nữa.

Diệp Nhiễm im lặng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.

Hệ thống hiện lên, thận trọng nói: "Cậu còn khát không?"



Diệp Nhiễm yếu ớt gật đầu.

Hệ thống cảm thấy áy náy: "Đáng tiếc tôi không có cách rót nước cho cậu được, hay là cậi gọi điện cho dì Ninh đi?"

Diệp Nhiễm suy nghĩ một chút, đứng dậy, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, với lấy bình giữ nhiệt trên bàn, bàn tay yếu ớt vô lực cầm lấy, từ bên trong rót ra một ly nước. Khi rót nước, đầu váng mắt hoa, tay vẫn run rẩy.

Nước là nước lạnh, lạnh ngắt lạnh buốt.

Bất quá có nước lạnh uống cũng tốt rồi.

Diệp Nhiễm dựa vào đầu giường, nhắm mắt hỏi: “Thật sự là do tôi lây truyền bệnh cho em ấy sao?”

Hệ thống: “Không phải, thật ra lần này là một đợt cúm, trường của các cậu có rất nhiều người nhiễm phải, chỉ là có người có thời gian ủ bệnh dài, có người có thời gian ủ bệnh ngắn, cúm lần này khá nghiêm trọng, một số người đã bị sốt và co giật, kí chủ, cậu hiện tại như thế này không có người chăm sóc, có chút nguy hiểm. "

Diệp Nhiễm nghe hệ thống nói.

Cô cũng cảm thấy cơn sốt này rất nguy hiểm, như thể nó sẽ đốt cháy đầu cô.

Cô cho rằng mình có một nội tâm mạnh mẽ, nhưng một người có nội tâm mạnh mẽ cũng sẽ yếu đuối khi đối mặt với bệnh tật, cũng cần có người chăm sóc.



Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cô lại uống một cốc nước lạnh lớn, cảm giác ngột ngạt và nóng bức như muốn nhấn chìm cô đã giảm đi nhiều, cô cảm thấy mình lấy lại được chút sức lực, vùng vẫy đứng dậy bước ra ngoài.

Cô đi ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng Diệp Trác, nghe thấy ở bên trong Diệp Kiến Quốc đang an ủi Hoắc Hồng Anh, áy náy lại bất lực, mang theo một chút ý vị bù đắp.

Bọn họ cùng nhau chăm sóc Diệp Trác, dì Ninh ở bên cạnh bưng trà rót nước.

Diệp Kiến Quốc đã quên đi sự tức giận ban đầu khi thấy cô không có nước để uống, thậm chí ông còn quên rằng mình còn có một cô con gái khác đang bị sốt.

Cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đi ra khỏi nhà họ Diệp, đi ra đường.

Cô muốn ngồi xe bus, muốn đi tìm Tiêu Chiến Vũ.

Nhưng mà Tiêu Chiến Vũ ở đâu? Cô chỉ biết hắn sẽ đến tiệm bi-da để tìm cô.

Cô ngồi trên tuyến xe bus 625.

Vừa ngồi lên, cô liền ngủ thϊếp đi, cuối cùng hệ thống liều mạng đánh thức cô.

Cô loạng choạng suýt ngã xuống xe, ngồi nép vào bên đường, không còn chút sức lực.

Tác giả có lời muốn nói: Trên thế gian này rồi sẽ có một người, sẽ đỡ cô đứng dậy, che chở trong lòng bàn tay.