Chương 47

Bây giờ tiết trời se lạnh, những chiếc áo khoác lông vũ đã lọt vào tầm ngắm của mọi người, loại áo khoác lông vũ này rất khác so với những bộ quần áσ ɭóŧ bông mà mọi người mặc trước đây.

Áo khoác lông vũ bồng bềnh mềm mịn hơn nữa còn thời trang, rất nhiều cô gái trẻ đều ao ước người nhà mua cho mình một cái áo lông vũ. Bất cứ ai sở hữu một chiếc áo khoác lông vũ, sẽ ngay lập tức trở thành đối tượng của sự ngưỡng mộ.

Diệp Nhiễm gật đầu: “Được.”

Tiêu Chiến Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mặt Diệp Nhiễm và thở dài: "Anh sợ em sẽ lạnh cóng."

Ngay lúc đó, anh đưa cô đến quầy của trung tâm mua sắm và để cô thử những kiểu áo khoác lông vũ mới nhất của một số thương hiệu lớn, Diệp Nhiễm lớn lên rất trắng, dáng người thanh mảnh, tùy tiện mặc một cái lên người cũng rất đẹp.

Đặc biệt là chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ dài đến hông, khiến làn da của cô trông như tuyết.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ này cho cô, nói rằng đây là kiểu dáng mới nhất, chất lượng tốt như thế nào, hơn nữa nó được làm từ nhung lông vịt trắng nhập khẩu.

Diệp Nhiễm định hỏi nó bao nhiêu tiền, nhưng Tiêu Chiến Vũ đã quyết định mua nó rồi.

Khi đến lúc tính tiền, Diệp Nhiễm nhìn hóa đơn, vậy mà lại đến hai trăm ba mươi nhân dân tệ.

Điều này khiến cô có chút ngạc nhiên, cô làm thêm cả kỳ nghỉ hè mới kiếm được bốn trăm tệ, kết quả một cái áo lông vũ thế mà lại hai trăm ba mươi tệ.

Tiêu Chiến Vũ trực tiếp cất hóa đơn đi, không cho cô đọc: “Đừng nói chuyện tiền bạc với anh, anh sẽ tức giận.”

Diệp Nhiễm mím môi cười nhẹ.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Tiêu Chiến Vũ đỏ cả mặt: "Anh căn bản không quan tâm đến số tiền đó."

Anh chỉ quan tâm đến việc cô có thể mặc đẹp hơn và thoải mái hơn.

Diệp Nhiễm: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”



Tiêu Chiến Vũ: “Anh kiếm được.”

Diệp Nhiễm nghe thấy điều này có chút kinh ngạc, mặc dù phòng bi-da của Trương Dũng cũng có một số rạp phim, anh đều có cổ phần, sẽ có chia tiền, nhưng anh lại sống một cuộc sống xa hoa, không mấy quan tâm đến chiếc xe mô tô trị giá 3 vạn tệ, cô luôn cho rằng mức độ giàu có này, anh vẫn luôn dựa vào số tiền gia đình cho.

Vì vậy đoán rằng, gia đình anh có thể là một nhà giàu mới nổi trong kinh doanh.

Tiêu Chiến Vũ rõ ràng không muốn đề cập đến, chỉ ậm ờ nói: “Anh có đầu tư vào cửa hàng của bọn Trương Dũng, anh còn đầu tư một số tiền vào chứng khoán, dù sao em không cần lo lắng đến tiền bạc, thiếu cái gì cũng không thiếu tiền.”

Diệp Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, anh hình như chỉ lớn hơn mình một tuổi, vậy mà lại có đầu óc kinh doanh như vậy, làm được nhiều chuyện lớn như vậy.

Thị trường chứng khoán ở quốc gia C đã bắt đầu cách đây hai hoặc ba năm, vào thời điểm đó, mọi người không biết gì về cải cách hệ thống cổ phần hay đầu tư vốn tài chính, số tiền cực khổ kiếm được thường được cất giữ trong ngân hàng để lấy lãi thường xuyên và không có khái niệm đầu tư nào cả.

Tất nhiên cũng có một số người có tầm nhìn độc đáo, lần đầu tiên tham gia thị trường chứng khoán và thu được cổ phiếu ban đầu của các cổ phiếu niêm yết, do đó nhân tài sản của họ lên nhiều lần.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Nhiễm, Tiêu Chiến Vũ cảm thấy có chút không thoải mái, che giấu nắm lấy tay Diệp Nhiễm: “Anh đi mua cho em một chiếc xe đạp mới.”

Diệp Nhiên vội vàng lắc đầu: "Đừng, thật ra em cũng rất quen với chiếc xe đạp đó rồi, hơn nữa nếu đột ngột thay đổi, người khác nhất định sẽ hỏi, em không trả lời được."

Tiêu Chiến Vũ: “Hử? Anh không thể lộ ra ngoài?”

Diệp Nhiễm lắc đầu: “Trước khi em thi đậu đại học thì không thể lộ ra ngoài.”

Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm nhìn anh mỉm cười.

Tiêu Chiến Vũ hết cách.

Anh phát hiện mình bó tay với Diệp Nhiễm, ngay từ đầu đã bế tắc, nếu cô đã nói như vậy, anh chỉ có thể thuận theo cô.

Cuối cùng anh chỉ còn cách vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Vậy em cố chịu đựng chút, chờ em vào đại học trước, đậu đại học, rời khỏi nhà em, anh—”



Anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt trong veo và xinh đẹp của cô gái, khàn giọng nói: “Anh sẽ đem những thứ em nên được có đến trước mặt em. Hãy tin anh, anh sẽ cho em những thứ tốt nhất trên thế giới này. "

Diệp Nhiễm dưới cái nhìn của anh ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Thực ra, cô chưa bao giờ mong đợi quá nhiều.

Cô chỉ muốn đảo ngược cuộc sống thất bại ở kiếp trước, thay đổi cuộc sống của chính mình.

Về cách thay đổi, tất cả được xác định bởi thanh tiến trình.

Diệp Nhiễm, người đã từng không hài lòng với cuộc sống của chính mình mà suy sụp, cảm thấy hài lòng, cô liền cảm thấy được rồi.

Cô vốn dĩ giống như không mong muốn gì, như thế nào cũng được, cũng không có quá vui buồn yêu ghét.

Nhưng bây giờ, khi thế giới trả lại cho cô Tiêu Chiến Vũ, cô thực sự bắt đầu có khát vọng.

Khát vọng được anh yêu thương, khát vọng thiên trường địa cửu.

Khát vọng có ai đó nâng cô dậy, phủi tuyết đọng trên đầu cô, ôm cô vào lòng, chăm sóc cô đến hết cuộc đời.

Vì vậy sau một lúc lâu, cô mím môi cười: "Được, em sẽ đợi."

Khi cô cười như vậy, tiến độ của hệ thống đã âm thầm tăng 8%.

Có điều hệ thống không phát ra âm thanh.

Ký chủ đang khỏe lại, tốt hơn hết là đừng quấy rầy cô ấy, hãy để cô ấy tận hưởng tình yêu và cuộc sống tươi đẹp này.

Lúc này có thông báo tiến độ thì quá đắng lòng rồi.