Chương 8

Giáo viên dạy toán cười trào phúng: “Ha, Diệp Nhiễm, nếu em giỏi như vậy, tài giỏi hơn cả giáo viên, sao em lại không thi được hạng nhất đi? Sao em lại lưu lạc đến tận lớp 8? Sao em còn thua kém hơn em gái em một bậc thế?”

Diệp Nhiễm: "Cô nói rất có đạo lý.”

Giáo viên dạy toán:???

Cô ta không tin vào lỗ tai mình, cô ta nghe lầm rồi à?

Chủ nhiệm giáo dục cũng sửng sốt, ông bắt đầu hoài nghi Diệp Nhiễm có vấn đề về thần kinh.

Bạn học chung quanh cũng rất kinh ngạc.

Đây là có ý gì, vừa rồi chiến đấu mãnh liệt như vậy, sao bây giờ đột ngột cúi đầu nhận sai thế.

Sau đó, bọn họ nghe được một câu, Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: "Kỳ thi cuối kỳ lần này em sẽ thi hạng nhất.”

Giáo viên dạy toán:……

Chủ nhiệm giáo dục:……

Toàn thể bạn học trong lớp:……

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh tâm thần mà nhìn Diệp Nhiễm.

Đầu óc của đứa trẻ này hỏng rồi hả?

Lúc này, hiệu trưởng và giáo viên lớp khác cũng nghe được chuyện này nên đều tới đây.

Hiệu trưởng bắt đầu thuyết giáo Diệp Nhiễm, giáo viên lớp khác cũng bắt đầu khuyên giáo viên dạy toán.



Hiện tại giáo viên dạy toán được khuyên can, ngẫm lại những lời học sinh nói, tức giận đến rớt nước mắt: "Cái đề này, em ấy nói có chín hình tam giác, tôi đã dạy nhiều năm như vậy không lẽ tôi còn không biết ư, nó có bảy hình, đây là một đề cơ bản! Sao tôi có thể sai được?”

Cô ta vừa nói xong, các vị giáo viên kia lập tức nhìn đề bài trên bảng đen, sau đó sửng sốt.

Trong đó có một vị, vừa hay là giáo viên toán của lớp 3, mấy hôm trước cô ấy cũng vừa giảng qua đề này rồi.

Cô ấy nhìn giáo viên dạy toán lớp 8, rồi nhìn Diệp Nhiễm, do dự không biết có nên nói hay không.

Lúc này hiệu trưởng đã bắt đầu giáo huấn Diệp Nhiễm, nói chuyện cũng không dễ nghe, nghiêm khắc trách cứ Diệp Nhiễm, muốn Diệp Nhiễm xin lỗi giáo viên dạy toán.

Diệp Nhiễm chỉ lạnh lùng nói: "Em nói rồi, cái đề này, em nói ra đáp án chính xác, vậy là sai sao?”

Giáo viên dạy toán tức giận hận không thể đi lên tát Diệp Nhiễm một cái: "Em đi hỏi các giáo viên lớp khác thử xem, nếu tôi sai, tôi không cần em xin lỗi, giáo viên như tôi sẽ xin lỗi em!!”

Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Có thể, cô dạy nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn luôn dạy sai đáp án, cô nên dốc lòng xin lỗi học sinh cô đã dạy mới phải, không phải chỉ mình em, mà là toàn bộ bạn học ở đây.”

Giáo viên dạy toán thật sự rất muốn tiến tới nhéo Diệp Nhiễm một cái ngay lập tức.

Giáo viên lớp 3 nhìn tình hình, rốt cuộc nhịn không được nói: “Cái đề này…… đáp án giống như em học sinh này nói, cái hình này, đúng là chứa 9 hình tam giác.”

Giáo viên dạy toán ngẩn ngơ, không thể tin được mà nhìn giáo viên lớp 3.

Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục và quần chúng vây xem, tất cả đều nhìn về phía giáo viên lớp 3.

Giáo viên lớp 3 có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn căng da đầu khua tay múa chân, nói tại sao lại có chín hình.

Sau khi nói xong, giáo viên dạy toán ngơ ngác mà nhìn về phía bảng đen.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục cũng không biết nói gì, cho nên, vị giáo viên này, dạy học nhiều năm như vậy vẫn luôn giảng sai hả??



Các học sinh lớp 8 đều nhịn không được muốn cười, quá xuất sắc, quá buồn cười!

Giáo viên dạy toán cả ngày lải nha lải nhải thế mà lại ăn hành do Diệp Nhiễm đút!

Xưa nay chưa từng có ai diễn ngược tuồng như vậy!

Diệp Nhiễm nhàn nhạt mở miệng: "Thưa cô, cô đã nói sẽ xin lỗi tất cả học sinh.”

Ánh mắt của mọi người, có xem kịch vui, có chờ mong hưng phấn, có lo lắng, bất đắc dĩ, đồng tình và cả áy náy, tất cả đều tập trung vào giáo viên dạy toán.

Cô ta lập tức không chịu nổi, nước mắt rơi xuống, sau đó khóc lóc bụm mặt chạy đi.

Hệ thống kích động nói: “Ký chủ, nhìn nè, nhìn nè! Tiến độ thay đổi cuộc đời, đạt 20%!”

Diệp Nhiễm cầm đề ôn tập lên xem, không nói chuyện.

Trải qua một ngày lật sách học tập, cô tự nhận thấy toán lý hoá lớp 10 đối với cô đều không thành vấn đề nữa, ngữ văn cũng có thể, nhưng mà tiếng Anh, cô cần tìm một người để luyện tập phát âm, như vậy mới có thể đạt được điểm cao.

Trên thực tế đối với Diệp Nhiễm trước đây mà nói, hai phần nói và nghe tiếng Anh là một điểm yếu vô cùng lớn, đây là khuyết điểm bẩm sinh của các đứa trẻ ở nông thôn.

"Cậu có biết nói tiếng Anh không?” Diệp Nhiễm đột nhiên hỏi hệ thống.

“Tiếng Anh?” Hệ thống kinh ngạc.

“Là một hệ thống, chắc là cậu có thể thay đổi ngôn ngữ đúng không?” Diệp Nhiễm có chút chờ mong hỏi.

“Cái này……” Hệ thống hổ thẹn: “Lẽ ra tôi có thể á, nhưng mà tôi đã là đồ cổ rồi…… Quá cổ luôn, khi đó còn chưa thịnh thành văn hoá tiếng Anh, cho nên tôi……”

Diệp Nhiễm lập tức hiểu rõ, bỏ qua con đường này, quyết định sau khi tan học vẫn nên tới cửa hàng gần trường mua một ít đĩa băng nghe tiếng Anh rồi luyện tập theo.