Chương 27

Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Quản gia thầm nghĩ, vẫn đang cân nhắc có nên nói chuyện này với gia chủ Bạch Thần hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà kho lớn ở nhà sẽ không đủ để cô chất đồ như thế này.

Ném chìa khóa xe cho quản gia, Bạch Lăng Vi quay vào nhà mà không thèm nhìn đồ vật mình đã mua.

Nhân tiện những thứ này đều được mang về cho nhà họ Bạch, dù sao thì nhà họ Bạch đã cho cô rất nhiều tiền, nuôi cô nhiều năm như vậy cho nên cô chỉ coi như báo đáp ân tình mà thôi.

Hãy thử nghĩ xem, cốp xe ô tô có thể chứa được bao nhiêu thứ nếu hàng ghế sau đã chật kín? So với thu hoạch tháng này, Bạch Lăng Vi không để ý tới điều này.

Bật máy tính lên, Bạch Lăng Vi lướt mạng, căn bản là cô không quan tâm nhiều về sự đồn đoán về ngày tận thế này, bởi vì có người dự đoán tối nay tận thế sẽ đến nên có rất nhiều người tụ tập lại nói đùa, nói nhảm!

Thời gian trôi qua, Bạch Thần trở lại, quản gia tựa hồ đã báo cáo điều gì đó với hắn nhưng không có người tới quấy rầy cô, Bạch Lăng Vi có chút vui mừng.

Tắm rửa xong, Bạch Lăng Vi ngồi thẳng trên giường, trầm ngâm chờ đợi mười hai giờ đến.

Dựa theo hệ thống, khỏa thân là cách dễ dàng nhất để hấp thu năng lượng tận thế cho nên Bạch Lăng Vi liền ngay cả đồ ngủ cũng không có mặc. Ngày tận thế là một thảm họa nhưng cũng là cơ hội cho sự tiến hóa của loài người, nếu con người sống sót thì một nền văn minh mới và một kỷ nguyên mới sẽ đến.

“Mười, chín, tám, bảy…” Tận thế đang đếm ngược mười giây, Bạch Lăng Vi hơi tập trung toàn bộ sự chú ý nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống.

"Ba, hai, một, mời ký chủ chú ý: Ngày tận thế chính thức bắt đầu!"

Bạch Lăng Vi không ngờ hệ thống chủ lại có mắt thẩm mĩ tệ như vậy, sau một hồi đếm ngược tốt đẹp, hóa ra lại cực kỳ khủng bố, khi thời gian chuyển về số 0, màn hình hệ thống đột nhiên đỏ bừng như thể có máu người đổ lên vậy, vừa thu hút lại vừa đáng sợ.

Điều quan trọng nhất là ba chữ "Ngày tận thế" thực ra được viết bằng phông chữ màu trắng chảy máu, thoạt nhìn chúng trông giống như những chất dịch màu trắng trong não, điều này thực sự khiến Bạch Lăng Vi cảm thấy lạnh sống lưng.

Tuy nhiên, chưa kịp phàn nàn thì cô đột nhiên cảm thấy trong không khí có thứ gì đó vô hình, giống như gợn sóng trên mặt nước rồi lan ra, sau đó nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.

Bạch Lăng Vi vội vàng cảm nhận trong nội tâm có chút mát lạnh, nó lưu chuyển theo một quy luật nhất định trong khắp kinh mạch cơ thể.

Không lâu sau, Bạch Lăng Vi chợt phát hiện, mỗi lần năng lượng trong cơ thể xuyên qua não bộ, cô đã cố gắng cảm nhận nhiều lần nhưng không thể theo dõi được năng lượng đó đã đi đâu.