Chương 18: Thây ma xuất hiện

Tiết Liễm bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai vào giữa đêm.

Giọng nữ!

Giọng nói nghe rất trẻ nhưng lại tru lên như một con lợn đang bị gϊếŧ thịt. Giống như bị chuột cắn vậy! Sự sắc bén xen lẫn cảm giác tức giận và tuyệt vọng.

Anh rể Đào nghe thấy tiếng động liền lao ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của Tiết Liễm là nhếch môi. Chẳng lẽ anh ta sợ người tình nhỏ của mình sẽ bị hại sao? Cô ngay lập tức chạy ra chỗ chị họ mình. Nhưng ngay sau đó Triển Nhan đã thần kỳ rút ra hai khẩu súng lục trong vali và đi theo anh ta.

Điều này thực sự không phù hợp với cốt truyện!

Tiết Liễm không nói nên lời, chưa đầy ba giây sau khi cánh cửa mở ra, bốn người đã quay lại. Ngoài anh rể Đào, Triển Nhan và Cổ Man Vân, còn có một thanh niên cao lớn nhưng nửa đêm vẫn đeo kính râm.

Áo sơ mi và quần tây rất bình thường, trắng đen không có gì sáng tạo. Nhưng khi người đàn ông này mặc vào, lại có cảm giác như ngọc thụ lâm phong, anh tư bất phàm!

Trong nguyên tác, con trai của Cố Man Vân hình như chỉ mới mười lăm mười sáu cơ mà? Cô nghe nói đây là kết quả của mối tình chấn động của Cổ Man Vân với vệ sĩ của cô ta trước khi cô ta hai mươi tuổi. Tại sao người thanh niên trước mặt cô lại có vẻ như đã hai mươi mấy rồi? Không phải chứ, cốt truyện bị hiệu ứng cánh bướm thay đổi quá nhiều rồi đi?

————————

Tiết Liễm ngồi trên ghế sofa, ôm chăn và suy nghĩ điều gì đó. Bốn người đằng kia thì đang nín thở ngưng thần, như thể họ đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm. Và ngay sau tiếng hét đó, lần lượt là những tiếng la hét và tiếng kêu gào thảm thiết lần lượt ở tầng trên và tầng dưới.

"Mẹ ơi!"

"Có quỷ!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cứu với!"

Đèn trong căn phòng họ ở đã tắt, rèm dày khiến bất kể thứ gì từ bên ngoài không thể phát hiện ra người sống trong căn phòng này. Chắc hẳn những người thuê phòng khác cũng chọn phương pháp này nên chẳng bao lâu sau hành lang trở nên hoàn toàn im lặng. Căn phòng thậm chí còn yên tĩnh đến mức người ta gần như có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình.

Mà ở đây, một tiếng bước chân kỳ lạ dần dần vang lên trong hành lang.

Một bước!

Một bước!

Nặng nề!

Cồng kềnh!

Tốc độ cực kỳ đều đặn đi kèm với tiếng đập cửa.

Từ xa đến gần, mọi người trong phòng đều thở dốc. Hầu hết mọi người đều đều sợ hãi không biết mình sẽ phải đối mắt với thứ gì, nhưng Tiết Liễm... cô hồi tưởng lại những mô tả về cảnh tượng thây ma trong sách, chẳng bao lâu sau toàn thân cô đã toát ra một lớp mồ hôi dày đặc màu trắng.