Chương 50

Cho 9 hạt đậu vào 4 túi vải không có nghĩa là phải chia đều 9 hạt đậu vào các túi. Đồ Hoá bước lên phía trước và bỏ 3 hạt đậu vào 3 túi đầu tiên, sau đó cho 3 túi này vào túi thứ tư.

“Túi số 1, 2 và 3 mỗi túi có 3 hạt đậu, túi số 4 có 9 hạt đậu.” Đồ Hoá giải thích: “Quy tắc chỉ nói số lượng hạt đậu trong mỗi túi phải là số lẻ chứ không nói không được phép bỏ túi này vào túi kia. Vậy… Em chia đúng không?”

Đồ Hoá cong mắt và nhìn Tô Cách Trì với một nụ cười.

“Đúng.” Tô Cách Trì gật đầu rồi nói với chàng trai đội bạn: “Tôi rất tiếc nhưng em thua rồi.”

Cậu ta cảm thấy xấu hổ, gương mặt thất vòng từ từ biến thành pixel và biến mất. Đồ Hoá giành chiến thắng trong vòng thứ ba có nghĩa là đội cậu đã giành được ba chiến thắng liên tiếp.

Đội bạn chỉ còn lại một nam một nữ đang lo lắng nhìn bọn họ.

Đáng tiếc vòng này Đồ Hoá chỉ được kiểm tra ba thẻ. Các chữ số hàng lẻ tiếp theo lần lượt là 8, 0, 9. Muốn xác định chính xác số đó có chia hết cho 11 hay không thì phải biết 2 chữ số hàng lẻ cuối cùng là bao nhiêu rồi lấy tổng các chữ số hàng lẻ trừ đi tổng các chữ số hàng chẵn được kết quả chia hết cho 11.

Điều đó có nghĩa là họ có thể phải thắng một trận đấu 1:1 khác.

Ngay lúc Đường Bác chuẩn bị thi đấu, cô gái đối diện đột nhiên giơ tay ra hiệu: “Em biết xác suất con số này chia hết cho 396 là bao nhiêu. Bây giờ em trả lời được không?”

Đồ Hoá sững người một lúc. Cô gái này có lẽ bí quá hoá liều. Chắc hẳn cô đã dự đoán rằng nếu tiếp tục thi đấu thì đội của bọn họ có khả năng sẽ tiếp tục thua.

Nếu như vậy, hai người còn lại sẽ giống như ba đồng đội trước đó, căn bản không có cơ hội trả lời câu hỏi cuối cùng mà cứ phải tiếp tục đấu 1:1. Thay vì ‘chết’ trong cuộc đối đầu, tốt hơn hết là thử đoán câu trả lời.

“Em có thể trả lời, nhưng vì Đồ Hoá đã thắng trận đấu vừa rồi nên đội của em ấy có quyền ưu tiên.” Tô Cách Trì liếc nhìn Đồ Hoá và giải thích với cô gái: “Nếu đội này không trả lời hoặc trả lời sai thì đến lượt em trả lời.”

Đồ Hoá suy nghĩ một lúc lâu. Cô gái đối diện chắc chắn không đoán mò. Hẳn là cô ấy cũng có suy đoán của bản thân, chỉ là nó chưa được xác nhận thôi.

Nếu cô đoán đúng thì mọi nỗ lực trước đó của đội Đồ Hoá đều vô ích.

Tô Cách Trì hỏi ý kiến đội Đồ Hoá theo quy tắc: “Các em có muốn trả lời không?”

Đồ Hoá liếc mắt nhìn các đồng đội và quyết định: “Bọn em trả lời. Bọn em nghĩ… Xác suất để số có 28 chữ số này chia hết cho 396 là 100%.”

Sau khi Đồ Hoá nói ra đáp án, sắc mặt cô gái đối diện rõ ràng suy sụp. Có lẽ suy nghĩ của cô cũng giống hệt Đồ Hoá, tức là họ đã nhận thấy để số chia hết cho 396 thì chỉ cần nó chia hết cho 4, 9 và 11.

Mọi người nín thở chờ đợi phán quyết của Tô Cách Trì nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh. Sau khi lật hết 18 thẻ số cố định lên, anh mỉm cười với Đồ Hoá: “Chúc mừng các em đã trả lời đúng.”

Suy đoán của bọn họ quả không sai.

Tính xác suất để một số có chia hết cho 396 khi số đó có 10 chữ số được gán ngẫu nhiên nếu không có dữ kiện cụ thể nào từ gần như không thể giải được. có trường hợp đặc biệt nào, vấn đề này về cơ bản tương đương với không có lời giải. Mục đích ban đầu của đề bài này là dùng câu hỏi xác suất để đánh lừa người chơi. Trên thực tế, con số này hoàn toàn chia hết cho 396, miễn là bọn họ nghĩ được đến 4, 9, 11.

[Ding~]

[Những người chơi Đồ Hoá, Thẩm Tư Dịch, Tôn Duy, Đường Bác, và Vương Bác Vũ hoàn thành nhiệm vụ phụ: Giải đấu giao hữu toán học và nhận được phần thưởng +15 điểm tỉ lệ vượt ải thành công.]

Cuối nhiệm vụ, hai người chơi còn lại ở đội bạn bị loại. Tô Cách Trì đi theo năm người bọn họ ra bên ngoài cửa ải. Đồ Hoá nhanh chóng kiểm tra tỉ lệ vượt ải thành công của mình. Đương nhiên rồi, 15 điểm này được cộng vào mẫu số. Tỉ lệ ban đầu của cậu là 2⁄67, và sau khi thêm 15 điểm thì trở thành 2⁄82, tức là 1⁄41.

Đường Bác cũng xui xẻo như cậu. Tỉ lệ vượt ải của cậu ta cũng giảm xuống và chỉ còn 11⁄60.

Vào thời điểm này, tỉ lệ vượt ải của Vương Bác Vũ và Tôn Duy lần lượt là 9⁄16 và 24⁄31, trong khi tỉ lệ vốn đã cao ngất của Thẩm Tư Dịch đã đạt đến mức tối đa.

Đồ Hoá rất bực bội. Cậu quyết định không làm nhiệm vụ phụ nữa. Nếu tỉ lệ cứ giảm thế này thì cậu sẽ gục ngã mất. Nếu làm nhiệm vụ chính, tỉ lệ vượt ải khác nhau dẫn đến nội dung nhiệm vụ khác nhau. Như vậy, bọn họ không thể vượt ải cùng một lúc được.

Đường Bác vốn là một người bảo thủ. Cậu định làm thêm nhiệm vụ để tăng tỉ lệ vượt ải thành công trước rồi tham gia nhiệm vụ chính. Tuy nhiên, khi thấy Đồ Hoá sa sút, cậu cảm thấy rủi ro hơi cao nên có mong muốn đi thẳng vào nhiệm vụ chính.

Đồ Hoá hỏi ý kiến của Tô Cách Trì: “Anh nghĩ em tham gia nhiệm vụ chính được không?”

“Biết dừng đúng lúc là hướng đi chính xác.” Tô Cách Trì phân tích: “Nếu em cứ làm nhiệm vụ phụ để tỉ lệ bị giảm thì hại nhiều hơn lợi.”

Với sự khuyến khích của Tô Cách Trì, Đồ Hoá hạ quyết tâm thử làm nhiệm vụ chính. Tỉ lệ vượt ải thành công có thấp đến đâu thì làm sao so được với 100 hạt đậu ở màn chơi kinh hoàng do virus tạo ra? Cửa ải sụp đổ mà cậu vẫn thoát được thì chứng tỏ vận may của cậu vẫn còn ít nhiều. Nhiệm vụ chính này chắc chắn không thành vấn đề!

Lần này, bọn họ không cần kích hoạt địa điểm để bước vào nhiệm vụ chính mà chỉ cần chọn một điểm trong hệ thống là được. Bốn cộng sự khác đã vào trận, Đồ Hoa nhanh chóng nhấn nút xác nhận để được đưa vào nhiệm vụ chính tuyến.

[Ding~]

[Nhiệm vụ chính: Thoát khỏi đảo hoang]

[Quy tắc: Người chơi cần lái trực thăng thoát khỏi đảo hoang để vượt ải. Trực thăng chỉ có một chỗ ngồi. Người chơi cần loại bỏ tất cả những kẻ trốn thoát khác để lấy chìa khóa mở trực thăng.]

Ngay khi Đồ Hoá được dịch chuyển đến đảo hoang, tiếng hệ thống thông báo vang lên bên tai cậu. Cậu không ngờ nhiệm vụ của vượt ải toán học lại tích hợp cả trốn thoát khỏi đảo hoang. Cậu còn tưởng mình đã nghe nhầm.

‘Thoát khỏi đảo hoang’ là một trò chơi chiến thuật 3D rất nổi tiếng vào năm ngoái. Giai đoạn open beta là Đồ Hoá đã ôm về vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng và duy trì thứ hạng này trong nửa năm.

Cậu chơi trò này rất giỏi.

Trong ‘Thoát khỏi đảo hoang’, 100 người chơi sẽ chiến đấu với nhau và sống sót đến cuối cùng để giành chiến thắng. Tất nhiên, trò chơi này có thể chơi theo đội. Tổ đội hai người của Đồ Hoá đã giành vị trí đầu bảng năm đó.

Để sống sót, người chơi phải gϊếŧ lẫn nhau. Có 5 vai trò khác nhau để người chơi lựa chọn.

Thứ nhất là xạ thủ. Đây cũng là phân loại nhân vật Đồ Hoá chơi giỏi nhất. Ưu điểm của xạ thủ là có thể đứng trong bóng tối và đánh lén với mức độ sát thương cao. Tuy nhiên, nhược điểm của phân loại nhân vật này là không có hiệu quả cận chiến.

Thứ hai là T-Rex. Đúng như tên gọi, phân loại nhân vật này mạnh về cả chiến đấu và phòng thủ. Tuy nhiên, T-Rex rất dễ bị kẻ địch ngắm trúng, tốc độ di chuyển của nhân vật này cũng khá chậm nên nếu gặp phải một cuộc tấn công tầm xa thì nó không chống cự được.

Thứ ba là bậc thầy cạm bẫy. Người chơi lựa chọn phân loại nhân vật này có thể đặt vô số cạm bẫy trên đảo và chỉ cần tìm một chỗ ẩn mình chờ ‘thu hoạch’. Tuy nhiên, cùng với cái vẻ khôn lỏi này, khả năng đối kháng của nhân vật này gần như bằng 0. Đây là phân loại ít được ưa chuộng nhất trong trò chơi. Hai mươi vị trí đầu trong bảng xếp hạng ‘Thoát khỏi đảo hoang’ không có dấu vết của một bậc thầy cạm bẫy nào.

Thứ tư là nhà trị liệu. Nhà trị liệu chủ yếu là gây sát thương phép thuật với ưu điểm lớn nhất là hồi máu cho bản thân và đồng đội, đồng thời có thể hạ độc kẻ địch trong lúc chiến đấu. Nhược điểm của nhân vật này nằm ở việc chất độc phát tán rất chậm, có khi kẻ địch chưa bị độc chết thì nhà trị liệu đã ngã xuống trước rồi.

Đồ Hoá có thể đứng đầu bảng xếp hạng vào thời điểm đó là nhờ đồng đội chơi vai trò người trị liệu. Đồng đội này rất hiểu cậu. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý và thường xuyên tổ đội vượt phó bản với nhau. Đây là người đầu tiên khiến cậu muốn kết bạn qua mạng, nhưng vì quá bận rộn với năm lớp 12 mà cậu cũng không thường xuyên liên lạc với người kia.

Cuối cùng là phân loại nhân vật ‘lỗi’ nhất trong trò chơi – người vô hình. Người vô hình không có khả năng biến cơ thể hoàn toàn trong suốt mà giống như con tắc kè hoa ẩn mình theo môi trường và địa hình. Hơn nữa, nhân vật này rất giỏi sử dụng ám khí trong cận chiến. Có lúc người chơi chưa kịp nhận ra thì đã bị người vô hình gϊếŧ rồi.

Đồ Hoá nhìn địa hình quen thuộc xung quanh mà vẫn cảm thấy khó tin: “Đây có phải ‘Thoát khỏi đảo hoang’ mà em nghĩ tới không?”

Tô Cách Trì mỉm cười: “Phải.”

Một giây sau, màn hình hệ thống hiện lên giao diện lựa chọn phân loại nhân vật. Đồ Hoá đưa tay chạm rồi vuốt, nhìn năm lựa chọn quen thuộc trên màn hình mà cảm thấy vừa cảm động vừa thích thú. Tuy nhiên, cậu lờ mờ cảm thấy nhiệm vụ này chắc chắn không đơn giản. Hệ thống không cần phải thiết lập một trò chơi đã xuất hiện trên thị trường. Hơn nữa, với sự can thiệp của virus, cửa ải này sẽ không dễ dàng như cậu nghĩ.

Tô Cách Trì thấy cậu do dự thì giải thích: “Thiết kế của màn chơi vốn là để tôn vinh ‘Thoát khỏi đảo hoang’. Về sự can thiệp của virus ấy à… Cũng khá rõ ràng rồi.”

Anh kéo màn hình hệ thống kéo, cau mày nói: “Mới đầu, nhiệm vụ này không hoàn toàn tuân theo quy tắc của ‘Thoát khỏi đảo hoang’, làm gì có chuyện đấu đá với kẻ sống sót khác. Đây là nhiệm vụ cá nhân, và người chơi chỉ cần đấu với NPC thôi.”

“Bây giờ thì nhiệm vụ tàn khốc hơn nhiều do virus biến đổi.” Tô Cách Trì phân tích: “Một trăm phân loại nhân vật này đều là người chơi. Không biết nó còn ảnh hưởng thế nào đến nội dung đối đầu.”

Mặc dù quy tắc của nhiệm vụ này mà ‘Thoát khỏi đảo hoang’ không khác nhau nhưng bản chất trò chơi đã thay đổi. Trong game ‘Thoát khỏi đảo hoang’, bị loại có nghĩa là thoát khỏi trò chơi. Tuy nhiên, ở nhiệm vụ này này… Bị loại đồng nghĩa với việc bị mắc kẹt trong vực thẳm bóng tối mãi mãi.

Đồ Hoá cau mày, nhanh chóng chọn vai trò xạ thủ: “Thảm sát là không thể tránh khỏi. Nếu em phải đối mặt với nhiệm vụ như vậy… Tất cả những gì em có thể làm là đảm bảo mình sẽ sống sót.”

Không chỉ sống sót qua một cửa ải mà cậu còn phải sống sót qua tất cả các cửa ải và giải cứu tất cả những người chơi bị mắc kẹt.