Chương 5.2

Một người khác là Mạnh Tri Lễ, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, đối phương đang hút thuốc, trên người đàn ông nọ tạo ra cho cậu thấy được một cảm giác nhàn nhã, lười biếng, đôi mắt anh ta lia về phía đây, mắt đối mắt cùng với Giang Ngu, đối phương hướng về phía cậu khẽ gật đầu một cái.

Mạnh Tri Lễ cũng đã trông thấy Giang Ngu, liền nói, "Trong nhà có khách tới chơi lại ngủ tới lúc mặt lên cao qua cả đỉnh đầu rồi, thật không hiểu chuyện gì cả."

Người đàn ông kia vội giải vây: "Ôi, vị này chính là con trai nhỏ nhà Mạnh tổng sao, vẫn còn đi học à?"

Mạnh biết lễ nói, "Đúng vậy, sau khai giảng này thì lên cao tam rồi."

"Thiếu niên mà, thân thể khoẻ mạnh, yêu giường nệm dậy muộn là chuyện bình thường trường." Nam nhân run run khói bụi, dù đang nói chuyện nhưng vẫn ung dung nhìn về phía Giang Ngu, ánh mắt của người nọ chưa tới mức kỳ quái nhưng khiến cho cậu cảm thấy người này đang nhìn món đồ mà anh ta cảm thấy hứng thú.

Mạnh Tri Lễ vừa kêu cậu xuống dưới thì Mạnh Nghi Niên liền bước ra, hắn nhìn thấy Giang Ngu đang nắm tay vịn cầu thang thì bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy eo của Giang Ngu, nói: "Làm sao mà vẫn chưa đi xuống? Đang đợi anh sao?"

Giang Ngu bị ánh mắt của hai người bên dưới làm cho đi lên cũng không được mà đi xuống cũng không xong, hơn nữa bàn tay của Mạnh Nghi Niên đang đặt trên eo cậu có hơi nổi bật, cậu liền tránh né về phía bên cạnh.

[Đối tượng công lược tiếp theo, Phó Tây Trì, là đối tượng hợp tác của ba cậu, thời hạn một tháng trước kỳ động dục. Nhất định phải làm cho đối phương đã đánh dấu cậu hoàn toàn rồi.]

Hệ thống đã giao nhiệm vụ, Giang Ngu nhìn về người tên Phó Tây Trì trước mắt, vẻ mặt cậu lập tức phát sầu, Mạnh Nghi Niên tốt xấu gì thì hắn cũng có đôi chút thích mình, Phó Tây Trì thì lại là một người xa lạ hoàn toàn hoàn toàn không hề quen biết, quá mức xa lạ, đã thế lại còn muốn đi cấu kết với người ta.

Cậu yên lặng ăn bữa sáng, nghe ba Mạnh là một Alpha thảo luận chuyện trên thương trường, hoá ra Phó Tây Trì đã sớm có lão bà, nhưng mà đối phương là một Beta.

Hai người họ là liên hôn thương nghiệp, Phó Tây Trì cũng không thích đối phương cho lắm, hai người này bằng mặt không bằng lòng, sinh hoạt hàng ngày cũng không giống với đôi vợ chồng bình thường.

"Ăn nhiều một chút, đêm qua đã tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi." Mạnh Nghi Niên thỉnh thoảng lại nói vài câu, hiện tại Mạnh thị là do hắn quản lý, đều người trong sân đều nhận lương từ hắn, khi nịnh hót thì cần phải nịnh hót, khi cần im lặng thì cần phải im lặng.

Phó Tây Trì nhìn thấy Mạnh Nghi Niên không ngừng gắp đồ ăn cho Giang Ngu thì không khỏi nghĩ đến những lời đồn đãi ở bên ngoài, người ta đồn đãi rằng đứa con tri nhỏ của Mạnh Tri Lễ mười phần đều không được ưa thích, các anh chị em đều không thích cậu, đứa trẻ này tính cách có chút quái gở, không thể khiến cho người khác yêu thích được.

Nhưng mà hôm nay lại trông thấy Mạnh Nghi Niên rất săn soc, lo lắng cho Giang Ngu, đặt ở lòng bàn tay thì sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan.

Anh ta thấp giọng cười một cái, Mạnh Tri Lễ thấy vậy cười nói, "Tây Trì, cậu cười cái gì thế?"

"Tôi thấy nha, mối quan hệ giữa con trai lớn với con trai nhỏ của anh rất thân thiết với nhau, không hề giống với lời đồn đãi ở bên ngoài."

Mạnh Tri Lễ nhìn lướt qua hai người một cái, đột nhiên ông thấy cũng có chút kỳ quái, có một cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng ông lại không thể nói ra được, chắc là do mối quan hệ này có sự chuyển biến nào đấy.

Mạnh Tri Lễ cười nói, "Đều là anh em với nhau cả, tình như thủ túc cũng là điều bình thường."

Mạnh Tri Lễ hơi thẹn với Giang Ngu, dù sao mình cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất, nói thật ra cũng có đôi lúc bất công, tuy rằng đôi khi sẽ đối xử nghiêm khắc với Giang Ngu, nhưng mà lúc nào ông cũng sẽ thể hiện xự ôn hòa với Giang Ngu, ông cũng biết, mấy đứa nhỏ ở Mạnh gia đều không thích Giang Ngu, chỉ duy nhất có Mạnh Nghi Niên đối tốt hơn với Giang Ngu một chút, nhất thời trong lòng Mạnh Tri Lễ có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn ngang.