Ngoại truyện

Đây là nội dung trứng màu (ngoại truyện), cũng là 1 số truyện ngoài lề của tác giả, vì tránh lộn xộn, gây khó hiểu cho người đọc nên tớ sẽ làm nhưng nội dung trứng màu này (ngoại truyện) thành một chương riêng biệt nhé ^^

_________

Chuyện ngoài lề 1: Tiểu Giang Ngu trà xanh

Vào một ngày nọ, Giang Ngu đi theo Mạnh Nghi Niên về Mạnh gia tham gia yến tiệc, mọi người ai cũng không thích cậu, cậu biết điều đó chứ, nhưng không nghĩ tới có người tới trước mặt Mạnh Nghi Niên tỏ tình.

Lúc đó Giang Ngu rất tức giận, cậu cảm giác Beta kia có địch ý với cậu, lúc ăn cơm thì người nọ cố ý ngồi bên trái Mạnh Nghi Niên còn Giang Ngu ngồi bên phải hắn.

Đang ăn cơm được một nửa thì Giang Ngu càng nghĩ càng khó chịu nên cũng không cho Mạnh Nghi Niên sắc mặt tốt, cậu cố ý lấy tay luồn xuống phía dưới nắm lấy dươиɠ ѵậŧ lớn của người ta rồi giận dỗi mà xoa nắn làm Mạnh Nghi Niên nổi lên du͙© vọиɠ mãnh liệt thì mới rút tay lại.

“Em…..Giang Ngu, em không muốn sống nữa đúng không?” Mạnh Nghi Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, gân xanh trên tay cũng hiện rõ thể hiện xu hướng không thể kiềm chế lại được nữa rồi.

Giang Ngu nói chuyện nhẹ nhàng, “Ai bảo anh tối ngày trêu chọc con nhà người ta làm gì.”





Chuyện ngoài lề 2: Lần đầu gặp Phó Tây Trì

Giang Ngu nhìn thấy Phó Tây Trì, thấy bề ngoài của hắn đường đường chính chính, ôn tồn nhã nhặn, là bạn của ba cậu.

Bề ngoài của hắn với Mạnh Nghi Niên là hai loại hình khác nhau hoàn toàn, hắn là dạng đàn ông thành thục có mị lực khiến người khác không thể chống cự được, đặc biệt tin tức tố tự nhiên làm người khác vô tình bị mê hoặc.

Cậu nghe thấy có người gọi cậu, “Tiểu Ngu, con thu tin tức tố của mình lại đi.”

“A, thực xin lỗi con không cố ý.” Giang Ngu cúi đầu.

Một cánh tay dần dần luồn lách đi qua đùi cậu, vừa thong thả vừa ung dung mà xoa nắn côn ŧᏂịŧ làm cho thân thể Giang Ngu nổi lên phản ứng sau đó tay hắn lại tiến thêm một bước nữa luồn đi vào trong để tin tức tố có thể hòa quyện vào nhau.

Hai người ở trước mặt ba cậu làm trò, một mặt Phó Tây Trì đang phụ họa cho Mạnh Tri Lễ, một mặt thì đang xoa xoa qυყ đầυ của cậu, biết như vậy sắc mặt của càng đỏ hơn rồi cũng sắp nhịn không được mà muốn bắn ra, cậu lấy tay che miệng lại rồi lắc đầu cao trào.

Mạnh Tri Lễ ngửi thấy mùi tin tức tố nồng đậm như thế ông tức giận mắng: “Giang Ngu, sao ra đây mà chưa tiêm ức chế tề hả?”

Giang Ngu khổ không nói ra lời tất cả là do lão lưu manh đáng giận này.