Quyển 1: Cha chồng tướng quân - Chương 3

Edit: Tuyền

Trịnh Chiêu Phong mở to mắt , cau mày hỏi: "Sao sắc mặt con lại tái nhợt thế kia?"

Toàn thân Vinh Nguyệt run lên như dọa bởi câu hỏi bất thình lình của hắn, sắc mặt càng thêm tái nhiệt, mở miệng như muốn khóc tới nơi: "Công phụ, con... a... "

Tiếng nức nở của Vinh Nguyệt mang theo âm thanh vừa mềm mại vừa ngọt ngào, trùng hợp lúc nàng đang nói chuyện thì bánh xe ngựa đυ.ng một cục đá lớn, khiến cả người nàng bay lên trên sau đó nặng nề ngồi lại vị trí ban đầu.

Trịnh Chiêu Phong trơ mắt nhìn bộ ngực ngày càng to ra sau khi mang thai, nảy lên nảy xuống vì xe ngựa xóc nảy, cặp nhũ hoa to thẳng tắp như hai trái đào to tròn bị con dâu giấu trong ngực.

Hắn lo cái áo mỏng trước ngực không che được hai bầu ngực đầy đặn căng sữa, hắn cũng sợ cặρ √υ" to nảy nở sẽ làm cái áo ngực màu hồng căng đứt bung ra ngoài.

Chỉ nhìn bầu vυ" to ưỡn lên ngạo nghể của cô con dâu thôi mà khuôn mặt màu đồng do phơi gió phơi nắng cũng ửng lên mấy rặng mây hồng mất tự nhiên.

Tuy nhiên con dâu dường như đau đớn không chịu được, vội vã rên lên một cách nũng nịu, âm thanh yếu ớt mềm mại tựa một con mèo con, hắn nghe mà cả nửa người cũng tê tê dại dại.

Thấy con dâu dùng hai tay che lại bầu vυ" nảy lên liên tục, khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, ông có phần hơi thương xót, giọng nói dịu đi vài phần: "Nói với cha, rốt cuộc là con bị sao thế?"

Vinh Nguyệt biết cha chồng đã mắc mưu, trong lòng cực kỳ đắc ý, nàng tiếp tục cố gắng bụm lấy bầu vυ" to nảy lên, vẻ mặt đau đớn khom người xuống làm cho cả bộ ngực trắng như tuyết đều lộ ra trước mặt cha chồng.

"Công phụ, con dâu đau quá." Dứt lời, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống từ hốc mắt Vinh Nguyệt.

Trịnh Chiêu Phong cũng không biết nên đặt mắt ở đâu, con dâu cúi khom cả người trước mặt hắn, hắn có thể nhìn thấy khe ngực do áo ngực o ép và hơn một nửa bầu ngực trắng nõn rất rõ ràng.

Hắn cảm thấy hình như nhiệt độ trong xe ngựa cao lên rất nhiều, toàn thân nóng bừng muốn toát mồ hôi.

"Đau chỗ nào?" Giọng cha chồng khàn khàn trầm thấp.

Vinh Nguyệt vờ như không biết trả lời làm sao, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn một cái sau đó là thẹn thùng vội vã thu lại ánh mắt, khuôn mặt ửng đỏ.

"Sao lại không nói?" Hắn trầm giọng hỏi lại.

Người con gái xinh đẹp yểu điệu đó dường như bị hắn đó, xấu hổ đến mức chẳng ngoảnh đầu lại nhìn, nàng lắp bắp nói: "Ngực con bị căng sữa nên mới bị đau."

Đầu óc Trịnh Chiêu Phong trống rỗng, như thể có thứ quái gì đó nổ tung.