Chương 20: Trả tự do cho em

Lầu tám mươi, phòng họp chính của Kinh Thiên.

Lưu Tịnh Vũ lặng lẽ cất giọng giữa phòng họp im lặng như tờ:

"Tiêu Tử Ân, dấu vân tay trên máy tính bảng là của cô, người giúp việc tên Lý Tiểu Tinh đã xác nhận nhìn thấy cô cố tìm mật khẩu máy tính bảng của chủ tịch, thư điện tử gửi tài liệu cho Âu Khải Hùng này cũng là tài khoản của cô, cô còn gì muốn nói hay không?"

Tử Ân đứng trước mặt ban giám đốc của Kinh Thiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tất cả bọn họ cùng tụ tập ở một nơi như thế này, hơn năm mươi người mà ai ai cũng vận âu phục gọn gàng lịch lãm, trong căn phòng họp hiện đại sáng trưng, thật là có phong thái. Nghĩ đến việc tất cả những người cộm cán ở đây đều là cấp dưới của anh, một niềm quá đỗi tự hào dâng lên trong trái tim Tử Ân, người đàn ông này là của cô đấy, à, có điều, sắp trở thành đã từng là của cô rồi. Anh quả nhiên là một nhân vật kỳ tài, có chừng này người đang nhìn cô giống như cô là loài lòng lang dạ sói, tất cả họ đều một lòng muốn bảo vệ anh, đột nhiên, cô cảm thấy thật yên tâm.

Cho dù không có cô, anh cũng vẫn sẽ sống thật tốt, bao nhiêu công việc thế kia, bao nhiêu là trách nhiệm trên bờ vai rộng lớn ấy, có lẽ rất nhanh thôi, anh sẽ quên mất trên đời này còn có sự tồn tại của cô.

"Không." - Tử Ân không muốn nhìn ai trong số họ, đăm đăm vào bức tường trắng ốp gỗ một nửa đối diện, điềm đạm nói.

"Vậy là, cô thừa nhận?" - Lưu Tịnh Vũ thâm trầm hỏi, đôi mắt vẫn thường nhìn Tử Ân bằng vẻ tinh nghịch và bao dung đó, bây giờ lạnh như băng.

Tử Ân vẫn nói bằng giọng nhẹ tênh, giống như chị ấy đang hỏi cô bây giờ là mấy giờ vậy.

"Vâng, tôi thừa nhận, là tôi đã gửi tài liệu tòa nhà ở Hà Nam cho Âu Khải Hùng."

"Tiêu Tử Ân!" - Lý Thành không nhịn được đứng bật dậy, tức giận trỏ vào cô, thân hình mảnh khảnh cao ráo của anh run lên, giọng nói tột cùng phẫn nộ - "Cô đúng là trơ trẽn! Cô có biết công trình đó đối với Cao thị quan trọng đến mức nào mà lại tuồn nó cho Âu Khải Hùng? Cô có biết năm đó, Âu Khải Hùng dùng thủ đoạn dơ bẩn, hãm hại chủ tịch đến trọng thương, suýt nữa thì mất cả tính mạng không?"

Đôi bàn tay Tử Ân nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, cơn bão lòng cuồn cuộn dâng lên khiến cho cô thoáng như ngạt thở. Nhưng trước sau cô vẫn không nói một lời.

Lưu Tịnh Vũ nhìn Tử Ân bằng đôi mắt khắc nghiệt, chị vẫn còn có chút không tin, cô bé đáng yêu mà trước đây chị còn muốn giành giật với Cao chủ tịch lại có thể làm ra được loại chuyện này. Nhìn vào gương mặt bình tĩnh của cô gái ấy, chị phải cố gắng hết sức để kiềm nén cơn thịnh nộ của bản thân để ngăn mình hét vào mặt cô, hay xông lên để xé nát gương mặt như thể chẳng có gì chuyện gì to tát đó.

"Tiêu Tử Ân, cô có ý thức được mình đang nói gì hay không? Cho phép tôi hỏi, đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo chứ?"

Là giọng nói của Quách Thanh Viễn đang ngồi ở hàng ghế cao sau cùng, anh khoanh tay trước ngực, nhìn Tử Ân vẻ mặt vừa trào phúng, lại vừa buồn bã:

"Lẽ nào Âu Khải Hùng có thứ gì mà chúng tôi không đáp ứng được cho Tiêu tiểu thư sao?"

Tử Ân mím chặt môi nhìn lên phía Thanh Viễn, song vẫn không thốt ra một chữ nào, điều này khiến cho anh bị chọc tức đến bật cười:

"Tôi thật hối hận vì năm đó đã dạy dỗ cô. Tiêu tiểu thư à, nếu như khi đó tôi biết có ngày hôm nay, nếu tôi biết được cô là kẻ độc ác thế này, tôi nhất định sẽ mặc xác cô, tôi nhất định sẽ ước sao cho cô biến khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Ngày hôm nay tôi đến đây không phải là vì muốn nhìn thấy cô, mà tôi chỉ đến vì muốn hỏi, thay mặt cho tất cả những người ở đây, thay mặt cho cả chủ tịch, cô có thể dành cho chúng tôi một chút tôn trọng cuối cùng và nói cho chúng tôi biết, vì sao cô làm thế hay không?"

Khán phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người hướng mắt nhìn về Tử Ân, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.

Năm phút, rồi mười phút trôi qua, người con gái mảnh mai như sương gió ấy vẫn lặng lẽ đứng đó, trên gương mặt hãy còn non trẻ toát lên vẻ quật cường không chịu khuất phục, khiến cho người ta không làm sao hiểu nổi. Đối diện với từng gương mặt mà mỗi giây trôi qua đều thêm thất vọng não nề, cô tự nhủ, vở kịch ngày hôm nay cô phải diễn đến cùng, trước khi bị bỏ lại một mình trên cõi đời này, mặt nạ của cô tuyệt đối không thể rơi.

Một giọng nặng nề khẽ vang lên giữa bầu không khí tĩnh mịch đến nghẹt thở:

"Đủ rồi."

Đó là Cao Mặc Thần ngồi ở ghế chủ vị vừa lên tiếng.

"Chủ tịch!"

Âm thanh vừa bất lực vừa không cam tâm của Lý Thành vang lên đến gần như nài nỉ, nhưng đã lập tức bị bàn tay giơ lên của Cao Mặc Thần đánh gãy:

"Tôi nói, đủ rồi."

"Mọi người vui lòng quay trở về với công việc của mình. Cho phép tôi, tự mình giải quyết việc này."

Mới đầu, tưởng như không ai chịu nhúc nhích một phân nào, nhưng rồi Quách Thanh Viễn đứng dậy, theo sau anh là Lưu Tịnh Vũ, Tôn Hoài Du, những người khác thấy thế cũng lục tục đứng lên theo. Lý Thành vốn là cố sống cố chết không muốn đi, nhưng bị thư ký trưởng của Cao Mặc Thần là Triệu Đoan Ý cùng một thư ký khác ra sức kéo, đành phải bất đắc dĩ nhấc chân. Trước khi khuất bóng sau cánh cửa phòng họp sắp đóng lại còn ném cho chủ tịch một cái nhìn lo âu, nhưng chẳng nhận lại được gì ngoài cảnh tượng trong mắt Cao Mặc Thần chỉ còn lại Tiêu Tử Ân, đành phải ôm một bụng hậm hực mà bỏ đi.

Khi phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người, Mặc Thần đứng dậy khỏi ghế chủ tọa, bước từng bước đi về phía cuối phòng, dừng chân trước mặt cô gái nhỏ. Thấy cô không chịu đối mặt mà hướng ánh mắt không tiêu cự dán vào nơi nào đó sau lưng anh, Mặc Thần mím môi, vòng một tay qua eo kéo cô vào lòng.

"Tử Ân, ngoan, đừng sợ."

Tử Ân cảm nhận cơ thể mình được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của anh, âm thanh trái tim anh đang mạnh mẽ đập trong l*иg ngực, hơi thở phả lên trán cô, tất cả đều thật quen thuộc và thân mật. Khẽ khép lại đôi mi để che giấu nỗi đau đớn, cô hít vào một hơi thật sâu, để mùi hương của anh lấp đầy hai lá phổi. Đây là hương vị mê hoặc của Cao Mặc Thần, thứ hương vị mà chỉ cần thoáng qua trên đầu mũi thôi cũng đủ khiến Tử Ân xao xuyến. Đây là giọng nói của anh, thứ âm thanh mà chỉ cần vô tình nghe được, cũng đủ khiến cõi lòng cô mềm nhũn. Nếu như ông trời cho cô được lựa chọn, cô thật muốn có thể chọn chính giây phút này để kết thúc sinh mệnh.

Mặc Thần thấy cô không nói gì, chân mày cau lại càng thêm sâu, lại tỉ mỉ đặt thêm một nụ hôn lêи đỉиɦ đầu cô:

"Tử Ân, em biết mà, có đúng không? Cho dù là chuyện gì, tôi đều sẽ thiên vị em, bảo vệ em."

Tử Ân cật lực điều hòa hơi thở, chỉ cần Mặc Thần nhìn thấy mặt cô lúc này thôi, anh sẽ biết cô có bao nhiêu là tủi thân và khổ sở, có bao nhiêu khao khát muốn được anh bảo hộ và yêu thương. Nhưng mà, nếu như việc bảo vệ cô sẽ khiến anh bị tổn hại, cô thà rằng là chính mình thịt nát xương tan, cũng không muốn để anh bị nửa điểm thiệt thòi. Với sức lực bé nhỏ của mình, đây là phần tình yêu tối cùng mà cô có thể dành cho anh.

"Tôi không cần ông bảo vệ." - Tử Ân cố giữ cho giọng nói được thản nhiên - "Tôi căm hận ông!"

Vì một khoảnh khắc này nói ra lời này, cô đã luyện tập trước gương đến cả ngàn lần.

Cô những muốn bày ra thứ biểu cảm chán ghét, tốt nhất là ghê tởm để khiến anh triệt để chết tâm. Nhưng khi trước mặt cô không còn là tấm gương mà là Cao Mặc Thần, người đàn ông cô yêu hơn hết thảy mọi thứ trên đời, bao gồm cả bản thân cô. Tử Ân mới nhận ra chỉ cố gắng để không bật khóc thôi cũng đủ để rút kiệt sức tàn của cô rồi.

Nhưng như vậy thôi là đã hơn cả đủ. Mặc Thần sững người, thân thể cứng đờ.

Tử Ân tiếp tục nói, từng cơ bắp trên người bắt đầu run lẩy bẩy:

"Tôi căm hận ông. Kể từ ngày đầu tiên bị ép buộc phải ở lại nơi này, tôi đã căm hận ông, đến tận bây giờ vẫn thế, nếu không thì ông nghĩ thế nào? Ông cho rằng tôi có tình cảm với ông thật sao?"

Cánh tay bọc quanh thân người Tử Ân thoáng run lên, Mặc Thần thở hắt ra rồi nặng nề lùi lại một bước. Hơi thở trong phổi anh đông cứng, đôi mắt phượng mở thao láo nhìn Tử Ân, chết lặng.

"Ông đã giam cầm tôi." - Tơ máu hằn lên trong mắt Tử Ân, cổ họng khản đặc - "Ông đã giam cầm tôi suốt năm năm, ông cưỡng bức tôi, tước đoạt tự do của tôi, cướp mất cuộc sống của tôi. Tôi đã sớm chán ngán đến tận cổ rồi! Mỗi ngày phải nhìn thấy ông, phải gần gũi với ông, tất cả những việc đó đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm không chịu nổi!"

Mỗi một chữ tuôn ra từ miệng cô là một nhát dao sâu hoắm chém vào lòng Cao Mặc Thần. Tổn thương và đau đớn hằn trên từng đường nét khuôn mặt anh tuấn, khiến anh trong một cái chớp mắt như đã già đi cả mười tuổi. Tử Ân không làm sao nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống như mưa.

Chỉ là, giờ đây đối với Cao Mặc Thần, dòng lệ kia lại là hóa thân của vô số uất hận mà cô đã chất chứa. Nhiều năm như vậy, hóa cô chưa từng yêu anh. Hóa ra, những ngày tháng hạnh phúc trước đây đều là do một mình anh ảo tưởng. Hóa ra, từ đầu đến cuối cô lại căm ghét anh như vậy, đến mức cảm thấy ghê tởm khi phải ở bên cạnh anh.

Chuyện đã đến nước này rồi, vậy mà khi Mặc Thần nhìn thấy cô đứng đó, nghẹn ngào khóc, đôi đồng tử đã bị bóng tối che phủ vẫn là không nhịn được nhói đau. Anh ngập ngừng tiến một bước đến trước mặt Tử Ân, cánh tay giơ lên, e dè hết nửa ngày, rốt cuộc vẫn là dịu nhẹ áp lên má cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi dòng lệ ẩm ướt.

"Tử Ân à..." - Mặc Thần mềm nhẹ gọi tên cô, dù đáy mắt đã thành trống rỗng, nụ cười của anh vẫn tràn ngập dịu dàng - "Xin lỗi em, tôi không hề biết... tôi đã thật sự cho rằng... tôi tưởng rằng..."

Phần sau của câu nói cứ như vậy mà đứt đoạn, Mặc Thần không có cách nào nói ra câu "tôi đã thật sự tưởng rằng em cũng yêu tôi". Tử Ân bị khóa chặt trong đôi mắt khô cằn tuyệt vọng của anh, thậm chí khi anh tiến đến và cưỡng chế đặt lên môi cô một nụ hôn, cô cũng không thể phản kháng. Không có ma sát, không có môi lưỡi giao triền, chỉ là hai cánh môi áp vào truyền hơi ấm cho nhau, thế mà cả đôi trái tim cùng tan nát.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, khi Mặc Thần buông Tử Ân ra, sắc mặt anh và cô đều chuyển sang tái nhợt. Anh thở nặng nề, nhắm mắt để bình ổn muôn nghìn cảm xúc tựa như gió cuộn sấm rền trong lòng.

Rồi anh luồn tay ra sau để ôm lấy và nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi trên mặt bàn, lặng lẽ quỳ xuống. Cầm vào khóa định vị ở cổ chân Tử Ân, anh dứt khoát bấm mật mã bốn số, khóa kêu "cạch" một tiếng rồi mở bung, bị anh tháo ra rồi thẳng tay ném một cái rầm vào thùng rác trong góc phòng.

Tử Ân nhìn theo động tác của anh mà bàng hoàng. Cô nhìn thấy rõ ràng con số mà anh bấm, 1602, ngày sinh nhật của cô.

Giống như chỉ cần cô từng có ý muốn mở ra thôi là có thể mở được. Cứ ngỡ là bị giam cầm bởi l*иg gang xích sắt, hóa ra chỉ là những tấm lụa mỏng như cánh ve, vén một cái, liền có thể chạm đến tự do.

Tử Ân nghẹn đắng. Cô có tài đức gì mà xứng đáng được anh đối xử như thế?

"Tử Ân, tôi chưa từng nói với em về chuyện của năm đó..." - Mặc Thần ném cái khóa đi rồi, nhìn đau đáu vào nơi làn da vì bị khóa vây quanh nhiều năm mà trở nên trắng bệch nơi cổ chân cô, lẳng lặng nói.

"Em chưa bao giờ thắc mắc, năm ấy vì sao tôi lại trực tiếp gặp cha em và em chỉ vì món nợ mười tám vạn tệ ư?"

Tử Ân làm thinh, chẳng còn suy nghĩ được bất kỳ điều gì. Cô cứ nhìn không dứt mắt vào nơi cái khóa kia bị vứt đi không chút thương tiếc. Đó rõ ràng là gông xiềng của cô, nhưng khi nó bị tháo xuống, cô lại cảm thấy mất mát đến không nói nên lời.

"Đừng nhìn nữa." - Cao Mặc Thần đã đứng lên tự lúc nào, lần nữa đưa tay đến để bồng cô lên, ôn nhu mỉm cười với cô - "Tôi đã thành toàn cho em, đây không phải là ước mơ của em sao? Thoát khỏi tôi ấy?"

Tử Ân ngước lên, đối diện với gương mặt tuyệt mỹ của Cao Mặc Thần, đột nhiên lần đầu tiên hiểu ra cái gì được gọi là thần sắc trống rỗng.

"Đừng sợ, tôi đưa em lên lầu thu dọn một chút, không thể để em không thân không thích mà đi như thế này được. Tôi sẽ cấp cho em một căn nhà, một cái xe, một cái thẻ, nếu em cần thêm thứ gì thì nói với tôi nhé?

Có điều cần sắp xếp một chút, em có thể cho tôi một tiếng không?"

Một tiếng sao?

Tử Ân vô thức nhìn lên đồng hồ treo trên tường, mấy cây kim đang điểm mười giờ bốn mươi phút sáng. Mặc Thần thấy động tác của cô, cũng chẳng nói thêm lời thừa thãi nào, cứ thế mà xốc cô lên, bế ra khỏi phòng họp lớn, tiến vào thang máy.

Tại phòng ngủ lớn tầng chín mươi chín.

Tử Ân ngồi trên mép giường, lẳng lặng nhìn Mặc Thần một thân nhã nhặn đang xếp đồ vào vali cho mình.

Những ngón tay thon dài đang xếp vào những món đồ cuối cùng cho Tử Ân thì thao tác bất chợt dừng lại. Sau một lúc suy tư, âm thanh trầm ấm êm dịu của anh vang vọng trong căn phòng quen thuộc, anh nói mà không nhìn cô:

"Em có biết không, mẹ tôi qua đời vì ung thư nguyên bào thần kinh."

Tử Ân ngẩn người.

"Khi ấy, tôi vẫn còn là giáo sư khoa ngoại thần kinh, còn là viện trưởng, vậy mà tôi lại chẳng hề làm được bất kỳ điều gì cho mẹ mình, cứ trơ mắt nhìn bà ấy ra đi như vậy."

Anh dừng lại nhìn cô, thấy cô nhu thuận ngồi một chỗ lắng nghe anh, khuôn miệng liền nhoẻn cười:

"Buổi tối hôm tang sự hoàn tất, trời mưa tầm tã. Tôi ngồi ở ghế đá trong khuôn viên bệnh viện Xuân Giang, ở đó không có mái che, tôi cứ ngồi ở dưới mưa như vậy không biết bao lâu, cả người đều ướt sũng.

Vào khoảng lúc nửa đêm, từ ở đâu có một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đi đến, cầm dù che cho tôi, rồi cô bé ấy ngồi xuống bên cạnh tôi."

Vẻ mặt Tử Ân thoáng ngỡ ngàng, nhưng Mặc Thần chỉ mỉm cười kể tiếp:

"Tôi còn nhớ, cô bé đó rất gầy, trên mặt còn có mấy vết bầm tím lớn, chỗ bàn tay bàn chân lộ ra ngoài cũng chằng chịt vết xước. Tôi đã đẩy dù về phía em ấy và bảo em ấy tìm chỗ trú chân, nhưng em ấy không chịu, nhất định bắt tôi che dù. Em ấy nói tôi là bác sĩ, sức khỏe của tôi quan trọng hơn của em ấy nhiều."

"Tôi không đành lòng để cô bé trên người đầy rẫy vết thương ấy phải ngồi dưới mưa, nên đã bồng em ấy vào trong bệnh viện, lấy quần áo khô, băng bó vết thương cho em ấy."

Nói đến đây, Mặc Thần cười thành tiếng:

"Cô bé con đó còn ngượng ngùng nói là không có tiền trả phí chữa bệnh cho tôi."

Sắc mặt Tử Ân trắng bệch như tờ giấy, rồi sống mũi và vành mắt cô dần đỏ lên, cay đến xé lòng.

Mặc Thần xếp gọn cái khăn cuối cùng vào trong chiếc vali đã đầy ắp đồ, điểm qua thêm một lần xem đã đầy đủ chưa rồi mới chậm rãi kéo dây kéo, dựng chiếc vali theo anh mà đứng thẳng lên, đẩy tới trước mặt Tử Ân.

Anh xoay lưng về phía cửa sổ, làm khuôn mặt nhất thời chìm trong bóng tối. Cô không trông thấy được cảm xúc trong ấy, chỉ nghe được giọng nói du dương phát ra từ trước mặt:

"Khi ấy, tôi đã xoa đầu cô bé ấy và nói là không cần trả viện phí, em có biết cô bé đã phản ứng như thế nào không?"

Đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau đến mức nổi gân xanh của Tử Ân run lẩy bẩy trên đùi.

Mặc Thần đưa tay đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa.

"Cô bé con ấy đã bật khóc nức nở, sau đó bù lu bù loa nói với tôi rằng nguyên một ngày hôm ấy cô bé chưa được ăn gì cả. Cô bé đi làm ở cửa hàng tiện lợi, đồng nghiệp làm sai đổ thừa cho cô nhưng cửa hàng trưởng không tin, chỉ vì ông ta biết nhà cô bé rất nghèo. Cô ấy bị đuổi việc, về nhà còn bị cha đánh, đang chạy trốn thì ngất xỉu ở giữa đường, được người ta đem vào bệnh viện."

"Cô bé ấy càng khóc càng lớn, nói với tôi là em ấy không hiểu vì sao mình lại được sinh ra. Tôi ôm em ấy, dỗ dành em ấy rất lâu.

Đợi em ấy khóc xong, tôi hỏi em ấy, nếu thân mình còn lo chưa xong, sao lại chạy ra ngồi dưới mưa với tôi.

Em ấy sụt sùi nói, vì nhìn tôi cũng rất cô độc.

Em ấy còn nói, mỗi lần nhớ mẹ mình, em ấy cũng ngồi ở dưới mưa như thế."

Nước mắt mặn đắng lăn dài trên mặt Tử Ân, cô nấc nghẹn, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, từng tế bào trên người đều thổn thức dữ dội, thân thể rúm ró trong nỗi thống khổ khó chịu đựng.

"Tử Ân." - Mặc Thần dùng hai tay đỡ mặt cô lên, khẽ gọi, nhưng cô không làm sao dám đối diện với anh.

"Tử Ân, nhìn tôi nào em." - Anh ngồi xuống trên hai chân để thấp hơn cô gái một chút, dịu dàng gỡ hai bàn tay đang bấu chặt vào mặt mình của cô - "Sẽ bị thương đấy."

Cô vô phương né tránh, chỉ đành hết sức chật vật nhìn vào mắt anh, cô biết giờ này trông cô rất bết bát, rất khó coi. Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm như biển của anh không hề có một tia chê bai trách móc, toàn bộ đều là yêu thương, nhiều đến mức khiến cô chỉ muốn thét lên vì nỗi hổ thẹn khôn cùng.

"Em là một cô gái tốt." - anh cười với cô, chân thành, sủng nịch và vô hạn bao dung - "Em là cô bé xinh đẹp, thông minh và lương thiện.

Tôi cảm thấy thật may mắn vì đã có được em, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tử Ân, em cũng đã làm cho tôi rất hạnh phúc."

Rồi anh nắm tay cô, kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

"Xin lỗi em, vì tôi đã không thể cho em điều tương tự."

Anh rũ mắt hôn lên tóc Tử Ân, dùng mu bàn tay xoa nhẹ má cô. Thời gian như ngưng trọng lại trong thời khắc này, thời khắc của tan vỡ, của mãi mãi chia ly đang đến thật gần.

Thế rồi anh nói như gió thoảng bên tai cô:

"Tử Ân, ngày hôm nay tôi trả tự do lại cho em."

Anh hôn lên trán cô, bàn tay to lớn luồn vào trong mái tóc dài mềm mại, đỡ lấy cổ cô:

"Bé con của tôi, sau này chỉ cần em lên tiếng, tôi sẽ giúp đỡ em mọi điều."

Anh hôn lên mắt cô, bàn tay ở sau thắt lưng vững vàng đỡ lấy người cô.

"Bé con, đừng khóc."

Và cuối cùng, anh nắm cằm, hôn lên đôi bờ môi đã sớm chết lặng của cô.

"Tử Ân, từ giờ, em hãy sống hạnh phúc nhé."

****************************

Xe chạy ra khỏi hầm xe của Kinh Thiên, rồi bon bon trên đường xá tấp nập người, trong nắng chiều chói lòa cả mắt.

Xe dừng lại trước một căn chung cư cao cấp, cách tòa nhà kia nửa vòng thành phố, người tài xế lịch thiệp mở cửa cho cô, lại xông xáo xách hành lý cho cô.

Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, căn hộ số hai.

Sau khi cửa nhà đóng lại ở sau lưng, thế giới của Tử Ân từng mảng từng mảng một chầm chậm rơi xuống.

Cô sụp đổ ngay trước thềm nhà.