Chương 1: Xuyên qua dị giới

Tô Nhiễm bị lạnh đến tỉnh lại.

Đống lửa ở một bên sớm đã bị dập tắt, cô nằm ở trên túi ngủ, nhìn đống tro tàn màu xám đen, mê mang hai giây, thoáng tỉnh táo lại.

Đồng hồ đa chức năng trên cổ tay thể hiện, bây giờ là 7:30 sáng, nhìn qua khe hở ở cửa động đã bị cô chồng chất nhánh cây dày đặc một cách kỹ càng, có thể cảm giác được sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ.

Từ túi ngủ ngồi dậy, cô nhịn không được nắm thật chặt quần áo trên người.

Không biết có phải vì nguyên nhân mùa màng, hay chính nơi đây là như vậy, nhiệt độ ngày đêm bên trong ngọn núi này chênh lệch rất lớn.

Cô ngồi tại chỗ tỉnh táo vài giây đồng hồ, sau đó quay người cầm tới một balo leo núi.

Đồ vật trong balo rất nhiều, nhưng đồ có thể ăn lại không có bao nhiêu.

Lần này kế hoạch ban đầu của đội ngũ là đi bộ, thời gian dự tính ước chừng khoảng hai tuần lễ.

Thời gian cũng không tính là quá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Nhiễm tham gia loại hoạt động như vậy, đi lại là người ở thưa thớt trên núi, cho nên để phòng ngừa trường hợp rủi ra, cô còn cố ý đi mua một bộ đồ và công cụ thám hiểm bên ngoài.

Bao công cụ đầy đủ, cộng thêm đồ ăn dùng trong hai tuần lễ, cả trong lẫn ngoài đều căng phồng, cũng vì vậy mà bị thành viên trong đội cười nhạo là học sinh yếu mà văn phòng phẩm lại nhiều.

Nhưng hiện tại một bao đồ vật này lại có thể cứu mạng cô.

Cô đếm đồ ăn còn thừa lại trong balo.

Hai bao lương khô, hai cái bánh mì Sacima, nửa túi thịt bò khô, mấy cái que cay nhỏ, còn có một túi nhỏ sáu cái lạp xưởng hun khói.

Ah, còn có một hộp kẹp cao su cùng với hộp lá trà.

Cái này vốn là cô có ý định trong quá trình di chuyển, lấy ra uống chung cùng đồng đội.

Hiện tại chỉ có thể chính mình hưởng thụ.

Nước mang theo bên trong bình giữ nhiệt còn tầm một nửa, là ngày hôm qua dùng chén trà inox đun lên sau đó rót vào.

Tô Nhiễm liền lấy chút nước ấm, rồi ăn một miếng bánh Sacima, một cây lạp xưởng hun khói, sau đó nhai một chút lương khô và ăn kẹo cao su, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Hôm nay là ngày thứ tư cô cùng đội ngũ mất liên hệ, cũng là ngày thứ tư đến với thế giới này.

Hiện tại cô hết sức chắc chắn, chính mình đã xuyên qua rồi.

Chỉ là rớt lại phía sau đại bộ đội tầm mười mét mà thôi, từ lúc trong rừng rậm chui ra, không hiểu nổi sao lại tới được khu rừng rậm rộng lớn này.

Lá cây lớn bự như lòng bàn chân đã hư thối biến thành màu đen, đỉnh đầu không nhìn thấy được do cây cối có tán cây cực lớn, trên cây có vài động vật nhỏ gọi tới gọi lui chưa nhìn thấy bao giờ, cùng với ngày đó ở bờ sông phía xa, có một con mãnh thú miệng giống như hổ, hàm răng như heo cũng lại vừa rất giống voi.

Bây giờ Tô Nhiễm vẫn còn nhớ rất rõ những con vật mình thấy ngày đó, lòng bàn chân chính mình phát động không tiếng động mà sợ hãi.

Một khắc này, hối hận, nghĩ mà sợ, sợ hãi cùng mê mang cơ hồ tràn vào bên trong đầu óc cô.

Cô hối hận chỉ vì lòng hiếu kỳ đột nhiên bộc phát của chính mình, đi tham gia hoạt động bên ngoài lần này cũng không thoải mái, càng hối hận hơn vì lo chụp hình con chim mà còn chụp hụt, cứ như vậy mà bị bỏ lại phía sau đội ngũ.

Cô nghĩ rằng thậm chí hiện tại cô không có khả năng ở trên trái đất nữa rồi.

Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, mãnh thú ở bên kia bờ sông đã không còn nhìn thấy bóng dáng, mà chính cô ở trên cái thế giới này trong một ngày ở nhiệt độ thoải mái nhất là sau mười hai giờ trưa, ra một thân mồ hôi lạnh.

Bốn ngày vừa qua đã đủ để cô nhận ra rõ tình cảnh hiện giờ của chính mình.

Tình hình đã không thể tệ hơn.

Chính mình xác nhận đã không còn mở ra thế giới ban đầu, hơn nữa sau một lúc cũng không tìm thấy phương pháp trở về, điều cần làm đầu tiên chính là phải sống sót trước đã.

Hiện tại ở chỗ sơn động này, là lúc cô vừa đi đến rừng cây này vào ngày đó tới chạng vạng mới tìm được.

Mặc dù có thể dùng làm nơi ẩn núp tạm thời, nhưng cũng không thích hợp để trở thành nơi ở lại lâu dài.

Tô Nhiễm không biết thời tiết mùa màng ở nơi này thay đổi như thế nào, nhưng ở chỗ này mấy ngày nay, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch mười độ, làm cô bắt đầu lo lắng cho hướng đi của thời tiết hiện tại, rốt cuộc là sắp tiến vào mùa đông, hay là mới vừa từ bên trong mùa đông đón xuân về.

Nếu như về sau mùa đông tới, chỉ sợ bây giờ cô có thể sống sót, nhưng không biết sẽ phải chết lúc nào trong trời đông giá rét!

Huống chi cái sơn động này quá nhỏ, từ cửa động đến trên trong thạch bích sâu không đến hai ba mét, mà chỗ rộng nhất trong động cũng chỉ hơn một mét.

Chút chiều sâu ấy, không chỉ không tránh được dã thú, chỉ sợ cũng không ngăn được gió lạnh của mùa đông.

Dù sao sớm muộn gì nhiệt độ cũng thấp cộng thêm quần áo cộc tay làm cho cô sắp không chịu nổi.

Cô đem túi ngủ trải trên đất xếp gọn lại, buổi tối mấy hôm nay cô không dám ngủ ở bên trong túi ngủ, lỡ như có dã thú xông tới, cô ở trong túi ngủ liền thành cá nằm trong chậu.

Mặc dù không ngủ trong túi ngủ, nếu đối mặt với dã thú chỉ sợ cô cũng rất khó chạy thoát, nhưng đã là người thì nên cho mình một chút niềm hy vọng, không phải sao?

Cô đem túi ngủ đã cất kỹ cột vào phía trên balo, trải qua chuyến đi hơn một tuần lễ, đồ ăn trong balo cơ hồ đã bị ăn sạch, sức nặng đã ít đi nhiều.

Hiện tại đồ còn dư lại trong balo ngoại trừ đồ ăn thì chính là bộ dụng cụ sinh tồn mà cô trang bị.

Hiện tại Tô Nhiễm cảm thấy vô cùng may mắn, ban đầu khi xuất phát đồ nghề chính mình đem theo vẫn nguyên vẹn cho tới bây giờ, ngay cả lúc đi sâu vào trong núi rất có thể không dùng được bộ đồ nghề câu cá giản dị nên cũng không có lấy ra.

Những thứ đồ này mặc dù thoạt nhìn không nổi bật, nhưng lúc này lại vô cùng trân quý.

Cất kỹ túi ngủ, lại lấy ra cái nồi, dưới đáy đã bị đốt đen kịt do nấu nước trà bỏ vào bình. Balo trên lưng Tô Nhiễm, đem bình giữ nhiệt treo nghiêng trên người, sau đó tay phải cầm lấy cái cuốc cùng với xẻng công binh, khom người đi đến bên cạnh cửa động, nhìn ra khe hở giữa các nhánh cây, cẩn thận nhìn tình hình ở bên ngoài.

Bên ngoài rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng chim hót không biết tên. Từ trong khe hở nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy từng dãy đại thụ đường kính gần một mét, yên tĩnh đứng sừng sững trên mặt đất, vẫn luôn kéo dài đến tận sâu bên trong.

Cô hít sâu một hơi, dưới đáy lòng tự động viên chính mình, sau đó nâng cuốc công binh lên, đẩy ngã nhánh cây chồng chất ngoài cửa động đi ra ngoài.

Nhìn thời gian cũng đã tám giờ, nhiệt độ so với lúc Tô Nhiễm vừa tỉnh lại, ấm áp hơn một chút.

Hiện tại ở chỗ cửa động cô đang đứng, ở giữa là một dãy núi còn phía trước là sườn núi, núi cũng không cao, nhìn cũng không quá khó leo.

Nhưng nhìn cỏ dại trên núi cao đến cỡ nửa người, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ leo của cô.

Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn đỉnh núi trong chốc lát, nghĩ nghĩ, quay người hướng chỗ dãy núi hơi nghiêng đi qua.

Đoạn đường này cũng đủ loại cỏ hỗn tạp sinh trưởng, nhưng cũng không quá khó đi.

Bởi vì mấy ngày qua hầu như mỗi ngày cô đều phải từ chỗ này đi vòng quanh một chuyến, cỏ dại trên đường cũng bị cuốc công binh của cô mở đường, lại vài ngày cơ hồ đã hình thành một con đường nhỏ,

Cuối đường là một đầm nước, mà phía trên đầm nước là một dòng suối kéo dài tới khe suối.

Từ chỗ này đi lên, so với việc trực tiếp đi từ bên cạnh sơn động mà bò lên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tô Nhiễm nhìn độ dốc ở phía trên khe suối, không do dự, bắt đầu leo lên.

Trước tiên cô cần leo lên cao một chút để nhìn cho rõ địa hình của cánh rừng ở dưới chân, sau đó mới xác định bản thân sẽ đi hướng nào.

Mặc dù động vật cùng thực vật sinh trưởng ở đây cùng với thế giới trước đó của cô có khác biệt rất lớn, nhưng mà Tô Nhiễm vẫn rất mong mỏi, biết đâu thế giới này cũng tồn tại xã hội loài người thì sao?