Chương 2: Người sói hay người chim?

Khoảng nửa tiếng sau, Tô Nhiễm đã bò tới khoảng hai phần ba độ cao của thân núi.

Đã tính toán để tốc độ leo có thể nhanh hơn cũng không làm cho cô vui vẻ.

Cô nhìn thấy tầng tầng biển cây mênh mông ở dưới chân, đáy lòng không phòng bị lại dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Diện tích che phủ của rừng rậm vượt quá sức tưởng tượng của cô, giới hạn nhìn không tới nữa đã là đường chân trời hợp hai thành một.

Nhìn biển cây tầng tầng vô tận, một luồng khí đè nặng trên ngực Tô Nhiễm thoáng chốc liền trút xuống hơn một nửa.

Cô thở phì phò, đặt mông ngồi ở trên tảng đá, ánh mắt nhìn “Lục Hải”, một mảnh mờ mịt.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Là nên một đường đi đến điểm cuối của biển cây, hay là nghĩ biện pháp từ bên trong cánh rừng hoang dã này trình diễn năng lực sinh tồn đây?

Hoàn cảnh sinh thái lạ lẫm, hoàn cảnh sinh hoạt sống cùng với dã thú, tựa hồ đối với tình hình của mỗi chủng loại đều đang nói với cô rằng, chỉ dựa vào chính cô, có thể sinh tồn ở thế giới này tỉ lệ thật sự quá nhỏ bé.

Thở trong chốc lát, cô uống một hớp nước, cuối cùng hít sâu một hơi, đứng người lên.

Vẫn phải tiếp tục bò lên trên.

Hiện tại cô chỉ có thể gửi hy vọng vào đằng sau ngọn núi này, sẽ có gì đó khác biệt.

Mặc dù khả năng là rất nhỏ.

Tô Nhiễm một tay cầm cuốc chim công binh, một tay nắm lấy cỏ dại trong khe đá, nghĩ muốn mượn lực leo lên một tảng đá.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh vào lúc này!

Chân trước cô vừa bước lên tảng đá kia, bỗng nhiên giật mình trên đỉnh đầu đột nhiên xẹt qua một bóng đen cực lớn!

Bóng đen từ đỉnh đầu bay qua, mang theo một luồng gió mát, Tô Nhiễm chợt quay đầu lại, sau một khắc, cô mở to hai mắt, ngẩn người tại chỗ!

Cô nhìn thấy cái gì?!

Một người đàn ông khỏa thân!

Một người đàn ông có cánh của loài chim mà khỏa thân!

Một người sinh ra có cánh chim, lỗ tai chó, cái đuôi lông xù, còn cực kỳ đẹp trai nhưng lại khỏa thân!!!

Tô Nhiễm khϊếp sợ nhìn sinh vật không rõ trước mắt, thậm chí trong thời gian ngắn ngủi quên đi nỗi sợ hãi.

Cho đến khi sinh vật kia muốn bay tới đây, sau khi đi về phía trước một bước, cô mới giật mình bừng tỉnh, bối rối giơ cuốc chim công binh trong tay lên không trung, một bên hô to: “Không được qua đây”, một bên hướng sinh vật kia hung hăng vung tới!

Sinh vật kia bị động tác của Tô Nhiễm làm cho sợ hãi kêu lên một cái.

Khi cuốc chim công binh vừa nâng lên, cánh chim ngay lập tức tránh đi, lúc Tô Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, liền lấy tốc độ nhanh như chớp vọt đến sau lưng Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm chỉ cảm thấy trên lưng trầm xuống, sau đó toàn thân chợt nhẹ hẫng, cả người bay lên không.

Đồng thời cánh tay phải của cô bị bóp một chút, lòng bàn tay đau lập tức buông lỏng, cuốc chim công binh đã bị rút từ trong tay đi ra ngoài.

Toi rồi!

Đó cũng là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Nhiễm lúc này!

Vũ khí trực tiếp bị cầm đi, không phải cô sẽ lập tức trở thành bữa tối cho sinh vật này chứ?

Cô sợ hãi đến toàn thân cứng ngắc, thậm chí còn không chú ý đến dưới chân đã bay rất cao trên không trung.

Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, hai chân đã rơi xuống đất, bị bỏ vào trong một cái tổ chim cực lớn đường kính dài hơn hai mét, đây là một cái phòng ngủ hình tổ chim sao?

Lúc này Tô Nhiễm đã thấy được rồi.

Cô còn nhớ rõ lúc mới bị nhét vào, cái cây này cao khoảng chừng 20m. Mà tổ chim thì nằm trên cây đại thụ này, khoảng cách so với mặt đất tầm mười mét.

Cô giẫm lên ổ chim phủ đầy lông vũ và ngọn cỏ cử động một chút cũng không dám.

Loại giẫm đạp này tạo cảm giác cheo leo trên bầu trời này cùng với tổ chim nhỏ yếu ớt không chịu nổi một kích ở nông thôn trong trí nhớ hoàn toàn khác biệt, làm cho cô cảm giác chỉ cầm mình vừa động đậy một chút, sẽ cùng người và ổ chim cùng nhau lật xuống dưới!

Lúc thân thể Tô Nhiễm còn đang cứng ngắc chưa kịp phân tích rõ ràng tình huống bây giờ, thì sinh vật mang cô trở về đột nhiên có động tác.

Lúc nó mang theo Tô Nhiễm trở lại tổ chim, vẫn không có lên tiếng, mà yên tĩnh nhìn Tô Nhiễm, giống như đang đợi phản ứng của Tô Nhiễm.

Đợi trong chốc lát, thấy Tô Nhiễm vẫn luôn không có động tĩnh nào, nó dùng một loại thần sắc mười phần lạnh lùng không hề phù hợp, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Tô Nhiễm giống như mang theo nghi hoặc.

Theo động tác nghiêng đầu của nó, Tô Nhiễm nhìn thấy trên đỉnh đầu nó có một đôi tai màu rám nắng đang run rẩy.

Chó?

Tô Nhiễm nhìn thấy sinh vật này, bên trong tổ chim ánh sáng u ám, đôi mắt nó hiện ra ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, lập tức phủ định.

Không, càng giống như sói hơn.

Sau đó, cô nhìn thấy sau lưng con vật mơ hồ lộ ra đôi cánh, trong lòng hiện ra vài cái tên:

Người sói? hay người chim?

Lập tức cô yên lặng nhưng lòng lại quýnh lên, người chim gì gì đó, giống như là siêu cấp thần tượng mang khí chất thú nhân.

Vẫn gọi là người sói đi.

Lúc cô đang dò xét người sói trước mắt, người sói cũng đã đi tới bên cạnh cô, hướng về phía cô chậm rãi cúi đầu xuống.

Tô Nhiễm trợn tròn mắt nhìn động tác người sói, toàn thân cứng ngắc.

Nó muốn ăn chính mình sao? Đem con mồi mang về trong ổ, rồi gϊếŧ chết?

Cô đứng thẳng tắp tại chỗ, có chút suy đoán về số mệnh mình.

Đừng trách cô một chút phản kháng cũng không có, vũ khí trong tay đã bị cầm đi, không thể tự vệ được.

Bản thân đang ở vị trí cách không trung hơn mười mét, coi như cô có thể chạy ra, đại khái cũng chỉ là đổi thành một cách chết khác thôi.

Huống chi, cô thấy người sói so với chính mình cao hơn hai cái đầu, không nói tới bản thân sẽ hoàn toàn bị nghiền ép bởi cơ thể được luyện ra từ phòng tập thể thao, dáng người cơ bắp cường tráng, thêm đôi tay có móng tay đen sắc nhọn, cũng sẽ làm cho cho người ta lập tức có cảm giác trên người sói có tính sát thương áp đảo.

Cùng động tác thô lỗ của hắn chọc giận người sói trước mắt, không biểu hiện một chút yên tĩnh vô hại nào, có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Không nói, một vài động vật trước khi gϊếŧ chết con mồi, đều trêu đùa trong trong chốc lát, lại bỏ vào miệng ăn đúng không?

Lúc Tô Nhiễm đang phân tích tình huống trước mắt mình, chóp mũi người sói đã tiến tới trước mắt Tô Nhiễm.

Hơi thở ngay mũi nó khẽ run động, không ngừng vây quanh trên mặt và cổ Tô Nhiễm ngửi cái gì đó.

Nếu như ở thế giới trước đây, có một gương mặt đẹp trai rõ ràng góc cạnh như vậy, còn mang theo một đôi tai nhung mười phần giống như trên hoạt hình, Tô Nhiễm tuyệt đối sẽ lập tức đỏ mặt tim đập thét chói tai khi bắt gặp lỗ tai nhung làm cho người ta ngứa ngáy đến như vậy.

Nhưng vào giờ khắc này, cô chống lại cặp mắt sói mà không ngừng co rúm, con mắt xanh hiện ra, lại không nhịn được mà run rẩy toàn thân.

Cô cố gắng khống chế thân thể run rẩy của chính mình, nhưng đôi chân theo bản năng vẫn muốn chạy trốn. Trong nháy mắt khi cô lui về phía sau, cô thấy người sói há miệng lộ ra bốn cái răng nanh, sau đó đột nhiên nhào tới!

Tô Nhiễm theo bản năng nhắm mắt!

Nhưng mà chuyện trong tưởng tượng của cô lại không có xảy ra.

Ngược lại trong nháy mắt khi cô nhắm mắt, cô cảm giác được mặt của mình đột nhiên bị một vật gì đó ẩm ướt dùng sức liếʍ láp nhiều lần.

Tô Nhiễm khϊếp sợ mở to mắt, trấn trụ tại chỗ và chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dán lên khuôn mặt mình… Chóp mũi cùng cái cằm, cùng với bốn cái răng nanh tỏa sáng.

Động tác liếʍ láp của người sói rất nhẹ nhàng, ở giữa những động tác, thỉnh thoảng trong cổ họng sẽ phát ra âm thanh nhẹ nhàng “Hu hu” hoặc là “Anh anh”.

Tô Nhiễm cảm thấy hình như như cô còn nghe được ý tứ trấn an từ bên trong âm thanh này.