Chương 2

Phùng quản gia xưa nay chỉ hội báo công tác cho Vương gia và vương phi, không có tiếp xúc nhiều với thế tử, nhưng mà lại hiểu biết được tính tình của thế tử thông qua nhi tử của mình.

Lần này là chính miệng thế tử nói muốn tìm hắn, hắn rất kinh ngạc, lại có một chút tò mò.

Lâu Dụ bị nhiệt độ của chậu than nướng đến miệng khô lưỡi khô, uống lên một trản trà xanh mới miễn cưỡng có thể hàng hỏa, thấy Phùng quản gia tới, làm hắn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:

“Phùng quản gia, vương phủ một năm yêu cầu bao nhiêu lương thực?”

Trên đường đến đây, Phùng Nhị Bút đã nói sơ với Phùng quản gia, Phùng quản gia tuy nghi hoặc, lại thành thật nói: “Bao gồm cả phủ binh, một năm khoảng một vạn 5000 thạch*.”

*1 thạch khoảng 150 – 200kg

*1 vạn = 10.000

Lâu Dụ đang đi theo nhân thiết một vị thế tử không hiểu việc, tiếp tục hỏi: “Một thạch lương thực cần bao nhiêu tiền bạc?”

“Nếu là ở thời điểm bình thường, một thạch bảy tiền, hiện giờ thế đạo có chút loạn, đã tăng tới một hai.”

Nói cách khác, chỉ tính tới chi phí bỏ ra cho lương thực, một năm vương phủ phải chi ra gần một vạn năm ngàn lượng bạc, càng miễn bàn tính đến phí tổn khác.

Một bộ quần áo cùng với phối sức trên người của Lâu Dụ cũng đều trên một trăm lượng bạc.

Khánh Vương phủ căn bản là không có nhiều tiền như vậy!

Hiện tại bọn họ có thể có cuộc sống xa xỉ như thế này, chính là do toàn bộ bá tánh của Khánh Châu phủ cung cấp, nuôi dưỡng ra tới.

Hơn nữa có một việc thực xấu hổ, Lâu Dụ phát hiện WC không có giấy!

Nhìn ở mặt bên ngoài thì Khánh Vương phủ yêu cầu phải phô trương, nhưng ở bên trong thì không có khả năng sẽ cung cấp lụa bố để chủ tử làm sạch uế vật, bọn họ đều là dùng xí trù*.

*xí trù: thanh tre hoặc thanh gỗ dùng để lau chùi sau khi đại tiện

Lâu Dụ dùng không quen.

Trở lại vấn đề chính.

“Thuế má năm nay của Khánh Châu phủ có bao nhiêu?” Lâu Dụ hỏi.

Phùng quản gia cười ha hả: “Điện hạ không cần lo lắng chi phí trong phủ, khẳng định là đủ.”

Đây là có ý không nghĩ trả lời trực tiếp.

Lâu Dụ cũng không bắt buộc, làm bộ căm giận nói: “Một năm chúng ta cũng chỉ tiêu phí một ít ngân lượng như vậy, nhưng Hoắc gia lại tham ô hơn hai trăm vạn lượng! Quả nhiên là gian thần tặc tử!”

Phùng Nhị Bút tự xưng mình là con giun trong bụng của chủ tử, vội nói: “Còn không phải sao! Hoàng Thượng không phán trảm cả nhà của bọn họ đã là quá nhân từ rồi, điện hạ dạy dỗ tiện nô kia một chút là đương nhiên.”

Trong lòng của Lâu Dụ cười nhạo, có thể là hoàng đế cảm thấy chột dạ mới không trảm cả nhà thêm tịch thu tài sản, chỉ xử chết Hoắc đại tướng quân cùng với Hoắc thiếu tướng quân, còn lại gia quyến sung làm quan nô, này còn không bằng chết đâu.

Tuy là trong sách không viết, nhưng từ ký ức của nguyên thân cũng biết, khi mà nguyên thân còn ở kinh thành đã từng cùng với Hoắc Diên phát sinh tranh chấp, nghe nói sau khi Hoắc gia rơi đài đã lập tức ma đao soàn soạt, vận dụng mối quan hệ đem Hoắc Diên mua lại đây để tra tấn.

Không chỉ có làm Hoắc Diên chịu nhiều đòn hiểm cùng khuất nhục, còn làm hắn chia lìa với thân nhân của mình.

Sau khi phụ thân và đại ca đại tẩu của Hoắc Diên chết, mẫu thân treo cổ tự sát, trong nhà chỉ còn lại có Hoắc Diên và hai cái chất nhi chất nữ.

Hoắc Diên hạ quyết tâm là phải bảo vệ được chất nhi chất nữ, lại bị bức đến Khánh Châu phủ làm nô, từ đây không có tin tức của hai người kia.

Trong sách viết hai đứa bé kia trải quá rất nhiều nhấp nhô, kết cục bi thảm.

Lâu Dụ tán thưởng mà nhìn Phùng Nhị Bút một cái, “Ngươi nói đúng, nhưng Hoắc Diên là tiện nô, đánh chửi như thế nào đều không xin tha, có thể thấy được không phải cái sợ chết, ta cân nhắc, gϊếŧ người không bằng tru tâm.”

“Điện hạ có biện pháp?”

“Nghe nói hắn còn có hai cái chất nữ chất trai, chất nữ năm nay tám tuổi, lớn lên cũng không tệ lắm, bán cho nhà người khác còn không bằng ở cạnh ta, chờ nuôi mấy năm……”

Lâu Dụ cố ý lộ ra ác ý, còn lại lời nói cũng không tính nói, người nào sáng suốt cũng có thể đoán được.

Phùng Nhị Bút: “……”

Quả thật là tru tâm a.

Tận mắt nhìn thấy chất nữ bị kẻ thù làm bẩn, Hoắc Diên nhất định sẽ điên đi.

Chiêu số mà thế tử dùng để tra tấn người từ khi nào trở nên ngoan độc như vậy?

Phùng Nhị Bút không lập tức trả lời, mà là nhìn thoáng qua thân cha nhà mình, nhưng thân cha mình ngó khắp nơi chứ không nhìn hắn, thế tử không hỏi, hắn liền không ra tiếng.

Hắn không có biện pháp, đành phải tiếp tục căng da đầu cười nịnh: “Điện hạ, lâu như vậy, chỉ sợ đứa bé kia đã tìm được chủ nhân hoặc là đi Giáo Phường Tư.”

Lâu Dụ thực vừa lòng Phùng Nhị Bút thủ vững được điểm mấu chốt cần phải có, trên mặt lại cả giận nói: “Thì tính sao! Ta muốn cái nữ nô, ai dám ngăn cản? Ngươi làm người đi tìm cho ta!”

Gia quyến của Hoắc gia bị bán đi khi ở kinh thành, nơi này là Khánh Châu phủ, nếu thật sự muốn tìm người cũng cần không ít thời gian, hiện tại mùa đông đang rất khắc nghiệt, Phùng Nhị Bút cũng không muốn tiếp nhận việc này, huống chi, còn không nhất định có thể tìm được.

Chính là thế tử điện hạ tức giận, hắn không dám từ chối.

Đúng lúc này Phùng quản gia đứng dậy hành lễ, “Điện hạ, trong phủ còn có công việc cần xử lý, nếu là không có điều gì cần phân phó, tiểu nhân xin cáo lui trước.”

Lâu Dụ đang ở nổi nóng, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Phùng quản gia xoay người rời đi, đi thời điểm đối với Phùng Nhị Bút khẽ gật đầu.

Phùng Nhị Bút trong lòng biết ý, hống Lâu Dụ: “Điện hạ bớt giận, là nô sai, ngài nếu là tức giận liền phạt nô, ngàn vạn đừng vì tức giận mà hỏng thân thể. Việc ngài phân phó, nô nhất định làm người đi làm tốt!”

Lâu Dụ trừng hắn một cái, “Thuận đường đem cái tiểu tử kia cũng mang về, có con tin trong tay, chắc tiện nô kia cũng không dám phản kháng.”

Phùng Nhị Bút lau lau mồ hôi trên trán, bi ai cho Hoắc Diên cùng hai cái tiểu hài tử kia.

Hắn lĩnh mệnh đi xuống, trong lòng có chút nghẹn, vừa lúc gặp phải Phùng Tam Mặc, vội lôi kéo hắn trở về phòng, đem mọi việc đều nói, cuối cùng nói: “Ta đã ứng điện hạ phân phó, chính là…… Ai.”

Sắc mặt của Phùng Tam Mặc một chút cũng chưa thay đổi, “Tội nô của Hoắc gia, chết cũng không đáng tiếc. Điện hạ đã phân phó, ngươi cứ làm theo là được.”

Tự nhiên là Phùng Nhị Bút hiểu được đạo lý này, hắn lắc đầu, “Trách không được điện hạ muốn chữa khỏi Hoắc Diên trước, bằng không đến lúc đó thật đúng là chịu không nổi.”

Cái gọi là biện pháp tra tấn mới, chính là tru tâm.

Phùng Tam Mặc không hé răng.

Phùng Nhị Bút xem hắn như vậy liền tức giận, không khỏi chọc trán hắn một chút, “Ngươi chính là cái đầu gỗ, một chút cũng không biết nắm bắt tình thế mà làm, vì sao ngươi phải nói Hoắc Diên yêu cầu dưỡng thương tốt? Nếu là điện hạ nghĩ lầm ngươi quan tâm Hoắc Diên mà trị tội ngươi thì làm sao bây giờ?”

“Đây đều là điện hạ phân phó,” Phùng Tam Mặc bình tĩnh nhìn hắn, “Đại phu nói như thế nào, ta nói như thế nào.”

“Tính tính,” Phùng Nhị Bút bất đắc dĩ, “Ngươi chính là quá thẳng mới không được điện hạ thích, không giống ta.”

Phùng Tam Mặc lười đến cùng hắn tranh chấp, đẩy đẩy hắn, “Mau đi làm việc.”

“Ta biết,” Phùng Nhị Bút xoay chuyển tròng mắt, “Ngươi nói, lúc tìm được ta cố ý làm đứa trẻ kia giả xấu thế nào?”

Phùng Tam Mặc mắt cũng chưa chớp một chút.

Phùng Nhị Bút làm việc không thể gạt được người ở trong phủ, không quá một ngày, liền truyền được đến mọi ngóc ngách.

Người trong phủ không biết “ý đồ thật sự” của Lâu Dụ, chỉ nghĩ là Lâu Dụ chỉ đánh chửi một mình Hoắc Diên nên chán, lại đi tìm người của Hoắc gia tới để phát tiết hận thù cá nhân.

Mặc dù chỉ là như thế, thanh danh của hắn cũng càng thêm xấu rồi.

Thời điểm mà Lâu Dụ đang dạo vườn để quen thuộc cấu tạo của vương phủ, lặng lẽ nghe được không ít người đang nghị luận, Phùng Nhị Bút đi theo phía sau hắn, đôi tay co rúm lại, vẻ mặt sợ hãi.

Đang muốn thỉnh tội với Lâu Dụ, lại nghe Lâu Dụ nói: “Vì sao bọn họ đều đang nói tội nô của Hoắc gia đáng thương? Chẳng lẽ không biết bọn họ đều là phản đồ của triều đình sao!”

Phùng Nhị Bút có thể lý giải vì sao thế tử điện hạ hoang mang, cũng có thể hiểu tâm tình của những tạp dịch đó.

Đều là nô bộc, bọn họ đối với tao ngộ của Hoắc gia là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, rốt cuộc ai cũng không muốn bị chủ nhân tra tấn như vậy.

Hắn thói quen phụ họa, nói: “Những cái tiện nô đó sao có thể lý giải được khổ tâm của ngài? Người của Hoắc gia phản bội Hoàng Thượng, ngài cùng Hoàng Thượng là người một nhà, một lòng, Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, nhưng ngài xem không qua được, tự nhiên muốn thay Hoàng Thượng dạy dỗ bọn họ một chút.”

Lâu Dụ không khỏi nhướng mày, trong lòng đối Phùng Nhị Bút xem trọng, mặt mày mang cười: “Bên người có nhiều người như vậy, vẫn là ngươi hiểu nhất ta.”

Lại ra vẻ phiền muộn: “Chính là người trong phủ không hiểu ta, ta lại không thể cùng bọn họ chấp nhặt.”

Phùng Nhị Bút không hổ là tri kỷ nhất, một bên cười thầm nguyên lai thế tử cũng muốn thanh danh tốt, một bên phân ưu giải nạn: “Này có cái gì! Điện hạ ngài yên tâm, nô bảo đảm tới ngày mai mọi người đều biết ngài dụng tâm lương khổ!”

Lâu Dụ gật đầu tỏ vẻ cổ vũ: “Ngươi làm việc luôn là ổn thỏa nhất.”

Phùng Nhị Bút vui vẻ ra mặt. Lại nghe nhà mình thế tử nói thầm một câu: “Chính là sức ăn lớn một chút.”

Hắn ủy khuất mà xoa bóp thịt trên bụng, nhưng nương của hắn nói có thể ăn là phúc a. Thân thể của Tam Mặc như cây gậy trúc, nương của hắn không biết coi là thừa bỏ.

Đi tới đi tới, Lâu Dụ ngửi được một cổ mùi thuốc, hắn đuổi theo hương vị đó đi đến phía trước, ngừng ở sân trước của một chỗ hoang bại.

Phùng Nhị Bút hỏi: “Điện hạ có muốn đi vào nhìn một cái?”

Đây là tiểu viện tử kém cỏi nhất trong vương phủ, bên trong cái gì đều không có, cũng không biết nguyên thân có ý như thế nào, làm Hoắc Diên ở.

Lâu Dụ đánh giá là nguyên thân vẫn là yêu quý thanh danh, không nghĩ làm những người khác thấy chính mình đối đãi Hoắc Diên như thế nào đi.

Nếu tới, vậy vào nhìn nam chủ đi.

Hắn xem hết quyển sách, quan cảm đối với nam chủ vẫn là không tồi, rốt cuộc thoạt nhìn nghịch cảnh phản sát là thật sự sảng.

Mùi thuốc từ phòng thuốc truyền đến, Lâu Dụ đi đến trước cửa, dừng bước chân.

Bên trong có hai cái tiểu thiếu niên, đang ngồi xổm trên mặt đất nấu thuốc, không phát hiện Lâu Dụ đã đến.

“A Chỉ, A Nghiên.” Phùng Nhị Bút hô một tiếng.

Hai người cả kinh, đột nhiên đứng lên, lại bởi vì trán chạm vào nhau, song song quăng ngã cái mông xuống đất.

Phùng Nhị Bút thiếu chút nữa cười ra tới, vội vàng nghẹn lại, trộm nhìn sắc mặt của Lâu Dụ, thấy sắc mặt của hắn như thường, không khỏi buồn cười trách mắng: “Động tay động chân, còn không mau lên chào hỏi.”

Hai người kinh sợ hành lễ.

Lâu Dụ hỏi: “Người đâu?”

A Chỉ không nói chuyện, phảng phất là bị dọa đến còn không có phản ứng được, A Nghiên đành phải căng da đầu chỉ chỉ bên trong.

Lâu Dụ cất bước tiến vào, lơ đãng hỏi: “Ở tại phòng thuốc này?”

Hai người rũ mắt không dám nói.

Tâm tư của Phùng Nhị Bút xoay chuyển mau, lại biết rõ thế tử không hiểu cuộc sống của thuộc hạ, giải thích nói: “Có lẽ là họ Hoắc kia tưởng hưởng được dòng khí nóng khi đang nấu thuốc này cho ấm.”

Đúng rồi, Hoắc Diên không có than, không có cách để sưởi ấm, nếu không nghĩ một vài biện pháp, rất có khả năng chịu không nổi cái mùa đông này.

Lâu Dụ hừ một tiếng: “Tham ô nhiều ngân lượng như vậy, là hắn xứng đáng!”

Hắn thay đổi chủ ý, không đi gặp nam chủ, ngược lại xoay người đi ra ngoài, đi xa một đoạn, mới nghiến răng nghiến lợi đối Phùng Nhị Bút nói: “Trước khi hai cái đứa bé họ Hoắc kia tới, cũng không thể làm hắn chết. Ngươi làm người mỗi ngày thưởng cho hắn một chút than, không chết được là được.”

Phùng Nhị Bút lập tức ứng.

Dạo xong rồi cả vương phủ, Lâu Dụ nhìn sang sắc trời, mặt trời rực rỡ trên cao, thích hợp đi ra ngoài chơi đùa.

“Có khoảng thời gian không ra cửa, cũng không biết thuyết thư tiên sinh ở Tụ trà lâu có nói chuyện xưa mới hay không, đi, đi xem.”

Tụ trà lâu là Khánh Châu phủ thành trà lâu đứng hàng đệ nhất, bên trong thuyết thư rất thú vị, Khánh Vương thế tử thường xuyên đến nơi đó là việc rất nhiều người đều biết đến. Lâu Dụ ngồi ở trong xe ngựa, vén rèm ra bên ngoài nhìn.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì vào mùa đông quá lạnh, nhìn phố xá rất tiêu điều, không còn náo nhiệt như trước.

Đầu đường cuối ngõ có rất nhiều khất cái* mặc quần áo tả tơi, chính chết lặng nhìn ven đường, liền ăn xin cũng không có sức lực mà xin.

*khất cái: ăn mày

Hắn nhíu mày hỏi Phùng Nhị Bút: “Như thế nào bắt đầu có nhiều khất cái như vậy?”

Trong trí nhớ của nguyên thân trong, Khánh Châu phủ hẳn là không có nhiều khất cái như vậy.

Phùng Nhị Bút cho rằng hắn ghét bỏ khất cái bẩn mắt, không để ý nói: “Nghe a cha nói phía bắc có tuyết tai*, có không ít dân chạy nạn đi xuống phía nam để ăn xin đâu.”

*tuyết tai: thiên tai về tuyết như bão tuyết…

“Phía bắc?” Lâu Dụ mày càng khẩn, “Phía bắc của chúng ta không phải chỉ có một cái Cát Châu Phủ?”

Phùng Nhị Bút gật gật đầu, “Đúng vậy, cho nên Khánh Châu phủ của chúng ta có rất nhiều khất cái sao.”

Vừa dứt lời, xe ngựa đã đến trước cửa trà lâu.