Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ trong đơn vị đi ra đã là giờ cơm, vội vàng trở về nấu cơm rõ ràng đã quá muộn.

Giang Phàm nói: "Trở về đón anh Thận ra, chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh Phàm đây mời mọi người."

"Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ vậy chứ?" Chu Huệ không đồng ý: "Hôm nay anh Phàm góp sức người, đừng tiêu tiền này nữa, chi phí để tôi được rồi.”

"Chị." Thư Nhiên hô một tiếng: "Anh Phàm cũng không so đo chuyện này đâu, chị cũng đừng giành."

Giang Phàm không thiếu tiền, thật sự rất vui vẻ tiêu tiền mời khách, Chu Huệ từ chối chẳng khác nào tương đương với việc dội nước lạnh.

Mỗi người có quan điểm khác nhau,nói thêm nữa thì sẽ mất vui.

"Được rồi." Chu Huệ không phải là người cố chấp, em trai nói xong thì cô cũng thông suốt: "Vậy sau này tôi mời lại."

"Được." Giang Phàm vui vẻ, khoác vai Thư Nhiên như anh em tốt, nói: "Ôi chao, trách không được Anh Thận thích em, anh cũng thích đây.”

"Anh Phàm cứ nói đùa." Thư Nhiên không để người ta phát hiện trượt bả vai xuống một chút, thật ra cậu không quen kề vai sát cánh với người khác cho lắm.

"Ừ, đùa em thôi." Giang Phàm ôm chút rồi vội vàng buông tay, Thư Nhiên không giống các anh em bình thường, có quen thuộc đến đâu cũng không ôm vui vẻ được, có người sẽ ghen.

Xe chạy nhanh, chưa đến 30 phút đã về nhà đón Từ Thận tới tiệm ăn.

Cả buổi không gặp Từ Thận, lúc đối phương nhìn cậu, trái tim cậu không tự chủ được đập thình thịch.

Ánh mắt của Từ Thận cũng quá có tính xâm lược, lúc cười làm cho người ta không thể xem nhẹ

"Anh Thận." Thư Nhiên gọi to.

"Ừ" Từ Thận ngồi vào hàng ghế sau, thân hình cao lớn trong nháy mắt làm cho hàng ghế sau trở nên chật chội.

"Anh Sâm..." Hôm nay hai anh em Trần Sâm không có ở đây, Thư Nhiên có chút lo lắng, chờ Từ Thận tiến lại gần, cậu giữ chặt tay đối phương trước: "Bọn họ không sao chứ?"

"Không sao, bọn họ có việc bận." Từ Thận nói.

Thư Nhiên còn muốn hỏi, Từ Thận nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Sao rồi, chị anh chọn trúng ai chưa?"

Ở điểm mù mà người ngồi phía trước không thể nhìn thấy, bàn tay của hai người ngồi ở hàng ghế sau đang đan vào nhau, trong đó một bàn tay có vẻ rộng hơn một chút, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh nhàn nhạt vờn quanh cánh tay và mu bàn tay, nhìn rất có cảm giác mạnh mẽ, là bàn tay của một người đàn ông thành thục.

Một bàn tay gầy hơn, không có nhiều thịt, cảm giác gầy khiến người ta đau lòng. Bàn tay to vuốt ve bàn tay nhỏ bé kia, luyến tiếc buông ra.

"Rồi, ngày mai đối phương đến nhà xem." Chu Huệ ngồi ở ghế lái phụ, nghe thấy Từ Thận gọi chị thì không nhịn được cười, thật ra cô còn nhỏ hơn Từ Thận hai tuổi.

"Vậy cũng được, điều kiện trong nhà thế nào?" Từ Thận vừa hỏi, vừa cúi đầu hôn tay Thư Nhiên.

Thư Nhiên cũng chẳng ngăn cản chuyện hắn không đứng đắn, nhưng sợ Chu Huệ có thể quay đầu bất cứ lúc nào.

Giang Phàm yên lặng điều chỉnh gương chiếu hậu, cố gắng không để Chu Huệ nhìn thấy hàng ghế sau.

Là một người anh em tốt, hắn chỉ có thể giúp đến đây.

Chu Huệ không có ý kiến gì, thao thao bất tuyệt nói về đối tượng xem mắt, nghe nói điều kiện đối phương như này, Từ Thận và Giang Phàm đều có ý kiến, suy nghĩ, sao chị Chu Định lại chọn người này trong số hàng vạn người.

"Điều kiện có phải là hơi kém hay không?"

Từ Thận đá ghế Giang Phàm: "Mày làm mai kiểu gì đấy, không có điều kiện tốt hơn à?”

"Có chứ, có kha khá người có điều kiện tốt lắm." Giang Phàm oan uổng, lúc ấy hắn ở hiện trường, Chu Huệ không thích thì hắn có cách gì chứ.

"Tốt thì tốt, nhưng với hoàn cảnh của tôi đấy." Chu Huệ tự biết mình, tìm được một người ở đơn vị đã rất tốt rồi: "Những người anh Phàm giới thiệu đều tốt, là tôi tự chọn. ”

"Dù sao cũng chưa định mà." Thư Nhiên cười hòa giải: "Ngày mai người ta đến nhà xem, không được thì đổi một người khác.”

Tuy rằng cậu cũng không quá đồng ý, nhưng có một điểm phải thừa nhận: "Mọi người nghĩ đi, thật ra không có người thân cũng rất tốt, chị em gả qua sẽ là chủ gia đình."

Từ Thận liếc nhìn vợ một cái: "Ngây thơ, sau này có con, người giúp đỡ chăm con cũng không có, chị em một ngày 24 giờ phải ôm đồm, ngẫm lại cũng vất vả. ”

Cũng phải.

Điều kiện gia đình tốt còn có thể mời một bảo mẫu, mấu chốt Trương Vân Sinh chỉ là nhân viên trong đơn vị, một tháng lương khoảng 50 tệ, cao nhất cũng chỉ có trăm tệ, làm sao mà mời nổi bảo mẫu.

"Mày có văn hoá tý được không?" Từ Thận cười ghét bỏ.

"Anh có văn hóa, thế anh giúp em nghĩ một câu đi?" Giang Phàm nom một tên mù chữ khác.

"Cũng đâu có treo ở nhà tao, tự nghĩ đê." Từ Thận dựa vào ghế, chuyện không liên quan đến mình.

"Viết một câu Thiên Hành Kiện trong Kinh Dịch thế nào?" Chu Huệ cũng nảy ra ý tưởng.

"Treo cái này trong phòng anh trai tôi." Giang Phàm nhìn lên trời.

Thư Nhiên nghe đến đây không nhịn được: "Ha ha ha."

Thiên Hành Kiện đúng là bùng nổ, 40 năm sau cũng còn phổ biến: "Kỳ thật cũng rất tốt, không lỗi thời."

Giang Phàm cọ xát một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra: "Nếu không em tự quyết đi, em cảm thấy câu gì tốt? Anh đóng khung treo trong phòng ngủ."

"Đóng khung?" Nếu Giang Phàm đã coi trọng như vậy, Thư Nhiên phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu như có thể mang tính nhàn nhã là tốt rồi.

"Định Tử, em luyện viết bút lông khi nào vậy?" Chu Huệ nhìn em trai lớn lên, chưa từng nghe nói tới, cô rất ngạc nhiên.

Có phải cô chưa đủ quan tâm cuộc sống của em trai mình hay không?

Cũng đúng, thật ra trước kia cô và Chu Định cũng không thân thiết lắm, trong một nhà xuất hiện hai đứa nhỏ thành tích tốt, sẽ luôn bất đồng với nhau, âm thầm tranh đấu.

Hơn nữa cha mẹ trọng nam khinh nữ khiến cho Chu Định cảm thấy mình hơn chị mình.

Chu Huệ nhớ rõ, sau khi mình chăm sóc em trai sốt cao mấy ngày không hạ, em trai tỉnh lại mới đối tốt với cô.

"Luyện tập ở trường." Thư Nhiên trả lời.

Nói xong trong lòng cũng có chủ ý, tặng Giang Phàm, có thể viết Quan Thương Hải (Ngắm biển xanh) hợp lại bổ sung cho cái tên Giang Phàm.

Chu Huệ đang muốn nói, mới học được mấy kỹ năng ở trường đã dám múa rìu qua mắt thợ rồi, kết quả Thư Nhiên quét một nét bút, cô đã nhìn ra lề lối.

Vận bút uyển chuyển tùy ý thoăn thoắt, hiển nhiên là thật sự có trình độ.

"Xì..." Giang Phàm bảo Thư Nhiên viết, cũng không cần Thư Nhiên phải viết tốt cỡ nào, chỉ cần xong là được, ai ngờ Thư Nhiên vừa ra tay đã chinh phục hắn.

Đây đâu chỉ là vui vui, quả thực chính là đại sư rất có khí phách được không?

"Đây là lối viết chữ thảo đúng không?"Xuyên Về 1983 - Chương 14Lối viết chữ thảo

Giang Phàm đã từng thấy qua trong thư phòng ba hắn, thư phòng của anh hắn cũng có, cảm giác chữ Thư Nhiên viết không khác gì các đại sư kia.

"Vâng, chê cười rồi." Thư Nhiên biết mình viết cũng không tệ lắm, nhưng thật sự không dám so với đại sự chân chính.

Chỉ có thể nói, chữ viết của mỗi người đều có cá tính riêng, không thể đơn giản đánh giá là đẹp hay xấu.

Giống như một tác phẩm nghệ thuật, thích thì nói là đẹp.

Chướng mắt thì không đáng một xu.

Từ Thận một tay chống mặt, khi thì nhìn chữ, khi thì nhìn Thư Nhiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thư Nhiên viết xong chữ, lại dùng bút lông nhỏ viết địa điểm ngày tháng năm, đoạn trên: Giang Phàm học huynh phủ chính, đoạn dưới: Thư Nhiên kính thư.

Chỉ thiếu một cái dấu riêng.

Chu Huệ mặc định Thư Nhiên là bút danh của Chu Định, cũng không hỏi, đầu năm nay mọi người rất phổ biến việc lấy bút danh, kết giao bút hữu, ai mà không có mấy bút danh.

Mọi người say sưa xem xong, vây quanh Thư Nhiên đồng thanh nói: "Không có ấn.”

Một tác phẩm tốt như vậy không có dấu, đáng tiếc.

“Tìm người khắc vài cái.” Từ Thận nhớ rõ có loại cửa hàng này, ngay bên chợ, cách nhà hắn đại khái hai ba cây số.

Giang Phàm cười đến không khép miệng lại được, hận không thể lập tức nâng về cho anh trai xem, đây chính là viết riêng cho hắn.

"Chưa khô, đừng đυ.ng lung tung." Từ Thận lẹ mắt, vỗ cánh tay đang không yên của Giang Phàm.

"Định tử." Chu Huệ kinh ngạc: "Em viết chữ đẹp quá, câu đối kết hôn của chị kia giao cho em nhé. ”

Thư Nhiên hoàn toàn đồng ý: "Không thành vấn đề."

Nhân viên phục vụ cũng ở đây, thấy chữ của khách hàng viết rất đẹp: "Ơ, chữ viết thật đẹp! Bạn học này, viết cho cửa hàng của chúng tôi một bức được không? ”

Trực tiếp treo trên tường thì sẽ rất đẹp!

Cửa hàng kiểu mới đều thích treo áp phích phong cảnh, áp phích ngôi sao, nhà hàng này của bọn họ tương đối cũ kỹ, vẫn thích treo thư pháp lão tổ tông lưu truyền.

Viết một bức…cho cửa hàng?

Thư Nhiên ngốc một hồi, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, cảm thấy hơi ngượng ngùng, bây giờ là năm 80, 40 năm sau người biết thư pháp cũng nhiều hơn.

"Không ổn lắm..." Thật sự xấu hổ, tặng bạn bè thì thôi, Thư Nhiên chưa từng công khai chữ của mình bên ngoài.

"Có cái gì mà không ổn." Giang Phàm nói: "Em viết đẹp lắm, không ngại thì tặng cho người ta một bức, dù sao cũng đã khai bút rồi. "Bây giờ hắn cảm thấy Thư Nhiên rất trâu bò, đừng nói dán ở trong nhà hàng, ra bảng chữ mẫu cũng được.

Thư Nhiên còn đang do dự, Từ Thận nói: "Nghe chính mình, muốn viết thì viết, không muốn viết thì không viết. ”

Hắn cho rằng da mặt Thư Nhiên mỏng, không dám từ chối, đang giúp đối phương thì nghe Thư Nhiên nói: "Được, vậy tôi đành tự bêu xấu bản thân mình vậy."

Thật sự là chưa từng làm qua chuyện này, Thư Nhiên cẩn thận viết một câu đối, sau khi gửi đi, mặt nóng bừng.

"Ha ha ha, sao em lại như vậy..." Giang Phàm nói: "Nếu anh có bản lĩnh này của em, cái đuôi của anh đã sớm vểnh lên trời rồi. ”

Từ Thận nói: "Cho nên ông trời không cho mày bản lĩnh này, sợ mày đâm thủng trời."

"Lăn" Giang Phàm không thèm để ý, đưa cho Thư Nhiên một tách trà đầy: "Chén này lạnh, áp xuống cái mẹt xấu hổ đỏ bừng của em.”

"Cám ơn anh Phàm, em tự làm là được." Thư Nhiên sờ mặt, quả thật có chút nóng, vội vàng uống một hớp trà lạnh.

Họ cười nói ồn ào, Chu Huệ nhìn em trai đã thay đổi rất nhiều, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nội tâm cũng dâng lên một nỗi buồn không tên, cô không biết nỗi sầu này từ đâu đến, giống như đang nói tạm biệt quá khứ.

Bên ngoài, ông chủ xem nội dung Thư Nhiên viết xong vô cùng thích thú, chữ viết cũng không tệ nên lập tức tìm một chỗ thích hợp dán vào.

Ông vui vẻ bưng đồ ăn lên cho họ, nói là đầu bếp cố ý làm món ăn sở trường của ông ta.

Đổi một đôi thư pháp lấy một món ăn sở trường của đầu bếp quả là tao nhã khôn tả.

Giang Phàm ở dưới gầm bàn đá Từ Thận, nháy mắt tỏ vẻ: Vợ anh quá giỏi, phải coi chừng đấy.

Từ Thận liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Cảnh tượng hôm nay cũng không phải phát sinh lần đầu, lần trước hắn đã hỏi Thư Nhiên, xứng với hắn có cảm thấy mình thiệt thòi hay không?

Nếu Thư Nhiên nói, không quan tâm hắn có phải là người có học vấn hay không, vậy chuyện này qua rồi.

Từ Thận cũng rất thoáng, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Viết một bức treo trong phòng ngủ của mình được không? "Treo trên đầu giường.

Thư Nhiên im lặng, thì thầm: "Thế trông em cứ như đứa tự luyến quá ấy. "Treo chữ của mình trong phòng ngủ của mình, không có ai xem.

"Anh thích xem, treo cho anh xem." Từ Thận nhỏ giọng nói: "Em không thích nhìn có thể bỏ qua."

Thấy Chu Huệ đang chuyên tâm múc cơm cho mọi người, Thư Nhiên nói: "Chờ sau này, em chuẩn bị một ít giấy mực tốt."

Sau khi cậu đồng ý, Từ Thận lại lâm vào trầm tư: "Em tốn tâm tư như vậy, anh cảm thấy cái phòng kia không xứng."

Hắn muốn thay đổi một ngôi nhà tốt hơn, có một khu vườn nhỏ hoặc một cái gì đó.

Đây là loại phát biểu của thổ hào gì đây?

Tuổi còn trẻ đã có thể mua nhà ở huyện thành, còn nói không xứng?

Thư Nhiên cúi đầu uống trà, bỗng nhiên mạch não đột nhiên va chạm với mạch não Từ Thận, sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi, không phải chứ?

Thư Nhiên quay đầu, phỏng chừng sắc mặt mình rất không tốt, Từ Thận hỏi: "Làm sao vậy? ”

"Anh..." Thư Nhiên không đầu không đuôi, thấp giọng cảnh cáo Từ Thận một tiếng: "Đừng động tâm tư lệch lạc gì, thành thật làm người. ”

Đừng kiếm tiền bẩn chỉ để đổi nhà, đó là đường chết.

Từ Thận ngẩn ra, vừa rồi thật đúng là động tâm tư lệch lạc, làm nhanh kiếm tiền cũng không sạch sẽ lắm, một khi vấy bẩn sẽ không rửa sạch được.

Vì vậy vừa nghĩ tới, hắn liền nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thư Nhiên, cười thanh minh: "Không động tâm tư lệch lạc gì."

Chu Huệ đặt hai bát cơm trước mặt bọn họ, chào hỏi: "Hai người lẩm bẩm nói cái gì đấy? Còn không đói hả, mau ăn đi. ”

Từ Thận thừa dịp Chu Huệ không chú ý, gắp thức ăn cho Thư Nhiên lấy lòng, thậm chí còn muốn hôn trộm mặt Thư Nhiên nhưng không thành công, chọc cho Giang Phàm đối diện cười nhạo.

Không ngờ cái tên Từ Thận vẫn là một tên sợ vợ, quá buồn cười!

Ăn cơm trưa xong, Giang Phàm đưa cả nhà bọn họ trở về.

Chạng vạng, Giang Phàm cầm bức thư pháp Thư Nhiên đưa cho mình, ba ba chạy đến trước mặt anh Giang Hàng khoe khoang, nói: "Nhìn xem, hôm nay em trai của cô gái kia viết cho em. ”

Thuận tiện kể chuyện ông chủ nhà hàng mời viết cho Giang Hàng nghe, chứng tỏ hắn không khoác loác.

Cuối cùng Giang Phàm đắc ý hỏi: "Anh, anh cảm thấy thế nào?"

Giang Hàng nhìn thoáng qua, thờ ơ bình luận: "Viết rất đẹp, nền tảng tốt."

Kiến thức ít nhất mười năm, nhìn dòng chữ, tác giả còn trẻ hơn Giang Phàm thì có chút ngạc nhiên.

Học thư pháp cần môi trường tốt để hun đúc, cần lương sư chỉ điểm, Giang Phàm lấy chữ này về, hẳn cũng không phải dây chuyền do thầy chỉ dạy ra.

Vậy đúng là không đúng lắm, nhà Thư Nhiên là gia đình văn học, có truyền thống học giỏi.

Lớn lên giỏi viết lách, tính tình có chút cao ngạo văn nghệ.

_________________

Mấy chương sau tác giả gộp 2 làm 1

༎ຶ‿༎ຶ