Chương 24

Chuyện Từ Thận kết hôn, đối với toàn bộ Nam thị thì chẳng là gì, căn bản không đáng nhắc tới, nhưng đối với những người quen biết Từ Thần mà nói thì là chuyện lạ.

Từ Thận kết hôn, vợ hắn là ai chứ?

Viên Hiểu Băng đến nhà Trần Khải, thấy Trần Khải đang loay hoay với một chiếc xe máy trong sân. Cô chán ghét liếc nhìn chiếc áo sơ mi hoa và đôi bàn tay lấm lem dầu máy của Trần Khải: "Khải Tử."

Trần Khải nghe được giọng nói này, trong lòng thầm nghĩ, đến nhanh thật đất, ngoài miệng lại cười hì hì: "Viên tiểu thư, đã lâu không gặp, khách quý ít gặp được."

"Bớt giả vờ." Viên Hiểu Băng nói: "Tìm cậu hỏi chút chuyện."

"Chuyện gì?" Trần Khải tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất: "Hỏi đi."

Viên Hiểu Băng mặc một bộ đồ màu hồng, trong tay cầm túi xách tinh xảo, cô cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Từ Thận đã kết hôn, đúng không?"

Chuyện này mọi người đều biết, Trần Khải không phủ nhận: "Ừ."

"Cậu đã từng thấy vợ ảnh chưa?" Viên Hiểu Băng biết hắn gặp rồi: "Khải Tử, nói cho tôi biết vợ ảnh trông như thế nào?"

Trần Khải được Từ Thận dặn từ sớm, không thể nói lung tung: " Cậu hỏi thăm cái này làm gì? ”

“Tôi chỉ muốn biết tôi thua ở đâu?” Viên Hiểu Băng cũng khá thẳng thắn: "Nếu như không tính chuyện tôi muốn anh ấy ở rể, thì chỉ là những điều kiện cá nhân như ngoại hình và kiến

thức, hiểu không? ”

Trần Khải im lặng, thực sự không muốn đả kích cô, nhưng nếu cô hỏi, hắn nên nói thật: "Thật ra không phải lỗi của cậu, chỉ là cậu đầu thai nhầm."

Ai, nhớn lên không có vòi voi~

"Nói thế thì tại gia cảnh nhà tôi quá tốt." Viên Hiểu Băng biết.

"Phụt." Trần Khải bật cười, trúng ngay ánh mắt hình con dao của Viên Hiểu Băng, hắn thẳng thắn: " Có cái rắm, ý của tôi là, trừ phi cậu đầu thai lại, trưởng thành thành cái loại mà anh Thận thích, bằng không rất khó, hiểu không? ”

Viên Hiểu Băng rốt cục nghe được Trần Khải đang trêu mình, tức giận muốn cầm túi xách đập người: "Xéo nhà cậu đi Trần Khải!!"

Nhưng nghĩ đến còn muốn hỏi thăm tin tức từ Trần Khải bèn nhịn xuống: "Cho nên vợ ảnh rốt cuộc trông như thế nào?"

"Rất được." Trần Khải nói qua loa.

"Được như nào?" Viên Hiểu Băng lại hỏi.

"Cực kỳ được." Trần Khải tiếp tục cho có lệ.

"Tôi không tin." Viên Hiểu Băng biết rõ tính tình Trần Khải, tiếp tục kích tướng: "Cậu khoác loác, Nam thị nào còn có cô gái tốt hơn tôi?"

"Viên Hiểu Băng, cậu thật không biết xấu hổ." Trần Khải lộ ra vẻ mặt muốn ói, nhìn Viên Hiểu Băng còn kiêu ngạo hếch cằm, hắn thật sự bị lừa: "Cậu chờ đó." Hắn đứng dậy vào nhà lấy cái gì đó.

"Có ảnh à?" Viên Hiểu Băng vui vẻ, sau đó ngẩn ra, không thể nào, Trần Khải sao có thể có ảnh của vợ Từ Thận, quan hệ quá phức tạp!

"Nghĩ cái gì vậy?" Trần Khải cạn lời.

Thứ hắn cầm tới không phải ảnh chụp, mà là chữ Thư Nhiên viết cho hắn, nhưng mà, sao vợ Từ Thận lại viết tên Trần Khải và hai câu thơ?

Không phải ảnh nhưng lại đẹp hơn ảnh chụp nhiều, Viên Hiểu Băng cầm trong tay nhìn, tâm tình phức tạp: "Vợ Từ Thận viết?"

Trần Khải: "Ừ, viết trước mặt Anh Thận, đẹp không?”

"Sao cô ấy lại viết cái này cho cậu?" Biểu tình của Viên Hiểu Băng càng thêm phức tạp.

Nhìn sắc mặt của Viên Hiểu Băng là Trần Khải biết cô não bổ quá độ, lấy lại tờ giấy nói: "Bởi vì tôi cũng nghi ngờ người ta, giống như bây giờ cô nghi ngờ lời nói của tôi vậy. ”

Sau đó đắc ý: "Sao nào? Không tồi đúng không?"

Chữ không tệ, Viên Hiểu Băng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu: "Cậu đắc ý cái gì, cũng đâu phải vợ cậu..." Từ điểm này mà nói, vợ Từ Thận cũng là một người phụ nữ có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

"Vợ của anh em tôi, tôi đắc ý thì làm sao?" Trần Khải nói.

Viên Hiểu Băng: "Cậu còn chưa nói người ta trông như nào, không phải có tài nhưng không có dung mạo chứ?"

“Ngoại hình cũng rất ưa nhìn, tính tình cũng tốt.” Trần Khải nhớ tới hình tượng của Thư Nhiên, vắt óc tìm tính từ: “Hài hước thú vị, hào phóng, như gió xuân…Ôi dù sao anh Thận cũng mê đắm chết đi sống lại."

Trần Khải biết Thư Nhiên còn thiết kế bao bì và tuyên truyền cho lá trà nhà bọn họ: "Còn có xuất khẩu thành thơ, đầu óc thông minh, dù sao chỗ nào cũng tốt."

Nghe đến đây, Viên Hiểu Băng tắt nụ cười, Nam thị còn có người như vậy sao?

Cô cảm thấy rất thú vị.

Mà Trần Khải phản ứng lại, hình như mình nói nhiều quá rồi, Từ Thận biết chẳng đánh chết hắn: "Viên Hiểu Băng, cậu đừng nói là tôi nói, bằng không sau này tôi một câu cũng không nói với cậu nữa.”

"Ừ..." Viên Hiểu Băng bị khẩu vị kí©h thí©ɧ, cào cấu tim gan.

Nhưng nghĩ cũng biết, nếu Từ Thận không muốn, mình cũng không có khả năng nhìn thấy vợ Của Từ Thận.

"Ai." Loại tư vị này không dễ chịu chút nào.

"Hết hy vọng đi." Trần Khải đáng thương nhìn cô một cái: "Tôi thấy anh Thận đời này không ly hôn đâu, quên anh ấy đi, tìm một người đàn ông tốt sống qua ngày."

"Phắn!"Viên Hiểu Băng trừng mắt nhìn hắn: "Tôi không nhớ Từ Thận, tôi chỉ muốn biết vợ anh ấy trông như thế nào thôi." Nhìn một cái là đủ.

TruyenHD

"Vậy tôi không giúp được cậu." Trần Khải tiếp tục tập trung mày mò chiếc xe máy của mình, không để ý đến Viên Hiểu Băng đang thất tình.

Viên Hiểu Băng ở chỗ này cọ xát một lát, phát hiện Trần Khải thật sự không để ý tới mình, đành phải dậm chân rời đi.

*

Một chiếc xe quen mắt rẽ vào giao lộ bên cạnh, Từ Thận nhướng mày, chở Thư Nhiên đi ngược hướng.

"Đi đâu?" Thư Nhiên phát hiện con phố này đối với mình rất xa lạ, chắc hẳn là trước kia chưa từng đi tới.

"Chợ, đi mua ít đồ ăn với thịt, trong nhà không còn gì nấu nữa rồi." Từ Thận nói.

Thư Nhiên thực sự không để mất thứ này, bỗng nhiên cảm thấy mình rất không đủ tư cách, có hơi ngượng ngùng.

Qua một lúc lâu, cậu chần chờ nói: "Anh Thận, em muốn ra ngoài kiếm chút việc, không phải đi làm, chỉ là buôn bán tự do…”

"Có cần thiết không?" Từ Thận quay đầu lại, cắt đứt lời cậu: "Làm việc bên ngoài, việc nhiều tiền còn ít, em ở nhà là được rồi, đi ra ngoài chịu khổ làm gì?"

Phản ứng này của Từ Thận nằm trong dự liệu của Thư Nhiên.

"Em cũng không ngốc." Thư Nhiên nói: "Sẽ không tìm cho mình một công việc quá vất vả."

“Còn có công việc không vất vả sao?” Đối với chuyện này Từ Thận cảm thấy mình còn rất có tiếng nói: "Bất kể là làm gì cũng giống nhau, chỉ cần làm việc cho người ta thì đều phải chịu khổ cả, anh không muốn em chịu oan chịu ức, chúng ta cũng không thiếu tiền, không cần thiết.”

Thư Nhiên ngồi ở phía sau, nghe xong nhéo eo hắn: "Anh xem như rất có cảm xúc nhỉ? Trước đây có phải đã chịu đựng rất nhiều không?"

"Anh?" Từ Thận nói: "Cũng không sao."

Thư Nhiên rất hoài nghi về môi trường trưởng thành của Từ Thận, những chuyện đã trải qua…ổn thật chứ?

Từ Thận tự giễu một tiếng: "Tính tình anh cứng rắn, nếu không thông qua được thì không nói nữa, sống không dựa dẫm vào ai."

Đúng vậy, Thư Nhiên thầm nghĩ: Đây cũng là nguyên tắc sống và làm việc của mình.

Như hiểu được lòng nhau, Từ Thận quay đầu nhìn cậu: "Nhưng em không giống, tính em mềm yếu, người khác sẽ bắt nạt em.”

Thư Nhiên thiếu chút nữa bị sặc, điều gì khiến cho Từ Thận có ấn tượng này, cậu tự kiểm điểm mình: "Tính em không mềm."

Nhiều nhất chỉ là có đôi khi lười so đo rất nhiều chuyện, thông qua được thì thông qua.

"Còn không mềm sao?" Từ Thận buồn cười: "Ví dụ, lấy hôm nay mà nói, hôm nay em rõ ràng rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm, nhưng em nhịn không nói, còn chạy với dì Phượng cả buổi trời, mục đích của em là gì?"

"..." Thư Nhiên bị hắn nói không phản bác được, nhưng cậu cảm thấy đây đâu phải to tát gì, mạnh mẽ lấy lại tôn nghiêm: "Khụ, cũng không mệt lắm."

"Ừm nhưng đổi lại là anh thì không được."

Từ Thận nói: "Anh sẽ ưu tiên bản thân mình, cho nên mới không mềm lòng, em hiểu không?"

So sánh với Từ Thận?

Thư Nhiên thừa nhận, mình quả thật không sánh bằng.

Xem khi Từ Thận ở chung với người khác, người này luôn luôn lấy bản thân làm trung tâm, không quan tâm nhiều đến phản ứng của người khác.

Còn có chuyện kết hôn cũng vậy, Từ Thận ngay từ đầu đã biết người ta không thích mình, nhưng chỉ cần mình cảm thấy đúng là ngủ với người này, yêu hay không không quan hệ.

Một kẻ tàn nhẫn.

Thư Nhiên chỉ có thể nói như vậy, không hổ là nhân vật truyền kỳ được đăng báo mấy lần.

"Viết văn đi." Từ Thận cảm thấy lĩnh vực này rất tốt, rất thích hợp cho sự phát triển của Thư Nhiên: "Không phải em thích viết văn à? Vậy thì an tâm viết ở nhà, chuyện bên ngoài có anh."

Thư Nhiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người nói với cậu, em an tâm… chuyện bên ngoài có anh lo."

Rất cảm động.

"Cũng không thể đánh chết em bằng một cây gậy trúc."Thư Nhiên nhéo nhéo cánh tay Từ Thận: "Có cơ hội em vẫn phải thử xem. ”

Không đợi Từ Thận phản bác, cậu đã nói: "Yên tâm đi, em vụng về lại khó hầu hạ, chịu oan ức thì chạy nhanh hơn bất cứ ai."

"Phải không?" Suy nghĩ của Từ Thận cũng chạy rất nhanh, đột nhiên hỏi: " Em có cơ hội để chạy nhưng không chạy, có phải là do anh chưa từng khiến em phải chịu oan ức đúng không?"

Thư Nhiên chậc chậc: " Xem anh dám không."

Đến chợ, Từ Thận dừng xe, Thư Nhiên từ ghế sau nhảy xuống, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Từ Thận vô cùng đắc ý, giống như mình không chạy trốn, đối với hắn chính là khẳng định lớn nhất.

"Đồng chí Thư Nhiên," Từ Thận nhìn cậu cười: "Có thể trả lời thẳng vào vấn đề được không?"

"Vâng." Thư Nhiên nói: "Đồng chí Từ Thận, đồng chí có hài lòng chưa?"

Cậu nhướng mày, Từ Thận nom mà ngứa ngáy, đẩy xe đạp đi theo: "Em xem muốn ăn cái gì? ”

Con phố này đầy những người bán hàng rong, người dân đẩy những chiếc xe nhỏ và gánh hàng, đẩy rau quả tự trồng từ các vùng nông thôn bên cạnh tới bán.

Rau và trái cây đều là thực phẩm xanh, một số loại có thể trông không đẹp lắm nhưng hoàn toàn vô hại.

Có khá nhiều loại, khoai tây, cà chua, rau muống, đậu xanh, đủ thứ. Chợ tự do cũng có nhiều người, ai cũng rộn ràng cầm theo giỏ tre.

Bên trong còn có người xếp hàng mua thịt lợn, đây chính là chênh lệch giữa người giàu và người nghèo ở thành thị và nông thôn, những gia đình nhận lương ở thành phố, lúc nào cũng ăn thịt là chuyện bình thường.

Trên đường còn có quầy hàng ăn vặt, bánh rán bánh bao gì đó, nhìn đám đồ ăn rực rỡ này, Thư Nhiên cũng không ham, chỉ là nhớ tới đám nhỏ Chu gia.

"Sao không đi?" Thân hình cao lớn của Từ Thận bao phủ lấy cậu, cơ hồ ôm cậu vào trong ngực: "Thích cái gì? ”

"Không có giỏ, không thể đựng cà chua." Thư Nhiên nhìn trúng đống cà chua đỏ rực.

Bản thân Từ Thận cũng không thường xuyên đến chợ, bình thường đều sai các anh em dưới tay đến mua: "Không sao, mua một cái là được." Hàng vỉa hè bên trên thì có.

"Cũng chỉ có thể mua vậy thôi." Thư Nhiên đi qua chọn một cái lớn, trang trí nhiều, dệt hoàn toàn bằng tay, có thể so sánh với tác phẩm nghệ thuật: "Ông chủ, bao nhiêu tiền?"

"Lớn một hào năm đồng, nhỏ tám xu." Ông chủ nói.

Không đắt, Thư Nhiên sờ sờ túi tiền lại phát hiện mình không mang gì cả, đành phải trông mong nhìn Từ Thận: "Không mang theo tiền."

"Hơi bối rối." Từ Thận mỉm cười, đi qua trả tiền cho cậu: “Lần sau ra ngoài nhớ mang theo một ít tiền.”

"Được." Thư Nhiên, xấu hổ trả lời, câụ thật sự không có thói quen mang theo tiền khi ra ngoài, chỉ cần lúc đó có điện thoại di động là được.

"Cô ơi, cô cân giúp con ba cân đậu xanh, ba cân cà chua." Thư Nhiên đứng trước một chiếc xe đạp có thùng, cậu không biết loại xe đạp này tên gì, có lẽ là một chiếc xe ba bánh.

"Được rồi." Cô vội vàng cân cho cậu, sau đó bảo cậu nhìn cái cân: “Ba cân!”

Thư Nhiên rất xấu hổ, cậu không biết nhìn cân, chỉ có thể giả vờ gật gật đầu: "Vâng, được rồi."

Mua đủ rau thì mua thêm thịt.

Thịt lợn so với cá đắt hơn một chút, bảy mao sáu một cân, cũng không biết có tính là xa xỉ hay không, dù sao Từ Thận làm một vựa lớn.

Nhân viên bán hàng hỏi: "Có khách ở nhà à? Mua nhiều thịt vậy?"

Mua thịt không chỉ tốn tiền mà còn phải tiêu cả phiếu thịt, bình thường không mở tiệc đãi khách thì không mua nhiều."

"Không phải, vừa mới kết hôn, vợ gầy quá, dưỡng mập xíu." Từ Thận nói như thật, người bán hàng còn chúc mừng hắn tân hôn vui vẻ.

Nghe Từ Thận trêu chọc mình, Thư Nhiên nhìn thịt trên thớt, âm thầm trợn trắng mắt.

Một giỏ thức ăn lớn do Từ Thận xách, đi ngang qua quầy bán thạch hoa đậu ướp lạnh, hắn hỏi Thư Nhiên: "Vợ, có ăn không? ”

Thư Nhiên lắc đầu, buổi chiều ở cửa hàng nhà Trần Khải uống một bụng trà, hiện tại cũng không muốn uống nữa.

"Không thích chế phẩm từ đậu à?" Từ Thận hỏi.

"Không phải, chỉ là hiện tại không muốn ăn." Thư Nhiên nói, chế phẩm từ đậu rất tốt, tốt cho sức khỏe còn dinh dưỡng, không đắt tiền.

Xì, Thư Nhiên chợt nhận ra kể từ khi mình xuyên tới đây, mọi suy nghĩ của mình đều liên quan đến giá cả.

Từ Thận: Vậy thì mua một ít thịt thỏ làm sẵn đi, buổi tới bọn Khải Tử tới.

"Được." Thư Nhiên gật đầu.

Thành phố phía nam có nền kinh tế rất phát triển, các quầy hàng bán đồ ăn vặt ven đường rất có quy mô, một số còn có tủ kính mới tinh, ô che mặt trời đầy màu sắc, vô cùng có phong cách tây.

"Ăn kẹo hồ lô không?" Từ Thận nhìn thấy một ông lão bán kẹo hồ lô, không kìm được lại hỏi Thư Nhiên.

Lúc này Thư Nhiên không từ chối, gật đầu: "Mua hai cây."

"Anh không ăn cái này." Từ Thận dẫn cậu đi qua.

"Cho chị em một cây." Thư Nhiên nói xong bổ sung nói: "Một cây lớn thế, em nghĩ hai chúng ta ăn một cây là đủ rồi. ”

Từ Thận cười không nói, sau đó mua cho cậu.

Giỏ rau treo ở đầu xe, Thư Nhiên ngồi ở ghế sau, một cánh tay ôm eo bụng rắn chắc của Từ Thận, một tay cầm kẹo hồ lô nghiêng đầu ăn, bọn trẻ ven đường thèm ăn khóc lớn.

Nhưng Thư Nhiên cũng không quên cho Từ Thận còn lại hai viên, không thích thì không thích, nhưng phải bày tỏ tấm lòng của mình, đàn ông muốn được dỗ dành.

"Anh Thận, cho anh ăn nè." Về đến nhà, Thư Nhiên đem tâm ý nhét cho Từ Thận, tự mình xách giỏ rau vào phòng bếp sửa sang lại: "Chị! Tụi em về rồi!"

Từ Thận cầm hai viên kẹo hồ lô vợ ăn còn sót lại, cười cười, cắn vào miệng một viên, vỏ ngoài ngọt ngào giòn tan, tư vị không tệ.

"Định tử, hai người đi chợ à?" Chu Huệ vui vẻ nhìn rổ rau kia, còn có thịt: "Nhiều quá, vậy đủ ăn mấy bữa rồi. ”

Cuộc sống ở nhà Từ Thận thật sự rất xa xỉ, cũng làm cho Chu Huệ thấy được thế nào là đàn ông tiêu tiền như nước. Một chút cũng không suy nghĩ.

"Chị, chị xem đây là cái gì?" Thư Nhiên đưa xâu hồ lô cho Chu Huệ: "Ngon lắm, cầm đi."

"Còn mua cái này?" Vẻ mặt Chu Huệ phức tạp, cũng nhớ tới mấy nhóc em trong nhà, nếu có thể ăn một chuỗi kẹo hồ lô sẽ rất vui.

"Vâng, anh Thận mua." Thư Nhiên thấy cô cười rồi lại không cười nữa, thở dài, hiểu được cô đang nghĩ gì: "Sau này chúng ta cố gắng kiếm tiền, tranh thủ sớm để cho gia đình có cuộc sống tốt đẹp. ”

"Ừ." Nói thì nói vậy nhưng kiếm tiền đâu dễ.

Chu Huệ do dự một lúc, thương lượng với em trai: "Định tử, sau khi chị kết hôn, muốn làm một chút việc làm ăn nhỏ, ví dụ như giúp người ta làm quần áo gì đó, chị có hứng thú với chuyện này, cũng làm rất tốt."

"Có thể đó." Thư Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, Chu Huệ còn có ý nghĩ này, cậu rất tán thành: " Em còn có thể giúp chị vẽ bản thiết kế. ”

"Em biết à?" Chu Huệ cười nhìn cậu, buổi tối ăn đậu xào mỡ, Chu Huệ tay nhặt đậu.

"Có, chị còn không tin vào thẩm mỹ của em à?" Thư Nhiên thiết kế mấy bộ quần áo phụ nữ quá dễ dàng.

"Tin chứ, sao lại không tin." Chu Huệ nhớ tới thiết kế bao bì mà em trai đã làm, thật sự rất mới lạ lại đẹp mắt.

"Yên tâm, đảm bảo sẽ khiến chị phải ngạc nhiên." Thư Nhiên cẩn thận đổ thịt thỏ ra, trời nóng như này sợ hỏng mấy, may mà là chiên qua, bề ngoài có màu ố vàng, hẳn là không dễ hỏng: "Ngon quá, chị ăn một miếng không?"

"Mua nhiều như vậy à?" Chu Huệ một lần nữa cảm thấy đàn ông tiêu tiền như nước, quá xa xỉ.

"Buổi tối bọn anh Khải muốn tới nói chuyện, Anh Thận cố ý mua đó." Thư Nhiên nói.

"Vậy chờ buổi tối ăn." Chu Huệ nói, sao có thể trốn trong phòng bếp ăn vụng được.

Thư Nhiên cười cười, sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn xong thì trở về phòng, bắt gặp Từ Thận cởi trần đi ra, người đầy hơi nước, mái tóc trên trán vẫn còn nhỏ giọt nước.

Phong cảnh rất đẹp, nhưng cậu phải nói một câu: "Anh Thận, sau này tắm xong ra ngoài có thể mặc đồ không?" Trong nhà có con gái, nếu vừa rồi chu Huệ đi lên thì sẽ xấu hổ biết bao.

Hơn nữa, Từ Thận nói như thế nào thì cũng là người đàn ông có quan hệ thân mật với mình, thoải mái để trần như thế, trong lòng cậu có hơi khó chịu nói không rõ…

“Hả?” Từ Thần vuốt tóc, để lộ vầng trán: “Cởi trần là chuyện bình thường, rất nhiều lão hán mặc quần làm ruộng mà." Hắn mặc quần.

"Ừ, Anh nói đó là lão hán." Thư Nhiên nói: "Nhưng anh không phải lão hán, anh là thanh niên tuấn tú có ngoại hình quyến rũ người khác, anh còn có vợ. ”

Ngay cả khoe khoang cùng lý lẽ cũng khiến Từ Thần buồn cười, đồng ý: "Được, sau này anh sẽ mặc."

Xong rồi hắn tiến lại gần, hôn lên mặt Thư Nhiên: "Có phải em không muốn người khác nhìn anh không? ”

Đây chẳng phải là nhảm nhí à?

Thư Nhiên gật đầu: "Chẳng lẽ anh cũng muốn người khác nhìn em? ”

"Không muốn." Từ Thận hiểu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt Thư Nhiên hỏi: "Thật à?"

Thư Nhiên là ghen hay là vì suy nghĩ cho Chu Huệ?

"Cái gì thật hay giả?" Thư Nhiên nghi hoặc hỏi ngược lại.

Nhìn chằm chằm người này trong chốc lát, Từ Thận lắc đầu, mặc kệ thật hay giả, chỉ cần người ở bên cạnh là được.

"Không có gì, anh đi lấy nước cho em tắm." Trời oi bức, vừa ở ngoài về mà không tắm rửa sẽ rất khó chịu, Từ Thận trở về phòng khoác một bộ quần áo, lại xuống lầu lấy nước tắm cho Thư Nhiên.

Thư Nhiên sờ sờ mặt, không nói gì.

Từ Thận lấy nước xong thì cậu đi tắm, trời còn chưa tối, ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người cậu.

Thư Nhiên cầm gáo, nước tắm ấm áp từ trên đầu đổ xuống, xẹt qua khuôn mặt cùng bả vai, rất thoải mái, da thịt như được xoa dịu, một cảm giác vui sướиɠ tự nhiên nổi lên.

Đúng là không có so sánh thì không có tổn thương, có chịu khổ mới biết được cuộc sống ổn định gian khổ đến nhường nào.

Nhìn lại phần eo và đũng quần, nơi đó vẫn còn những vết bầm tím mờ, điểm xuyết trên làn da trắng nõn khiến người ta không khỏi suy nghĩ liên miên.

"Chậc..." Thư Nhiên dời tầm mắt, lấy tay lau qua.

Trước khi bắt đầu ăn thịt, khái niệm về tìиɧ ɖu͙© của cậu kém đến khó tin, không có ham muốn khám phá, không nghĩ đến những thông tin bên lề có thể thấy khắp nơi, thỉnh thoảng bạn cùng phòng có giải thích, cũng không làm cho người ta cảm thấy hứng thú.

Cho nên Thư Nhiên không hiểu, bạn cùng phòng qua đêm với bạn gái có gì mà phải kích động dữ vậy? Đó không phải là chuyện thường à?

Mãi cho đến khi ngày nào cũng dính lấy Từ Thận, Thư Nhiên mới bắt đầu có thể lý giải vì sao bạn cùng phòng lại kích động khi qua đêm với bạn gái, bởi vì cảm quan thật sự rất kí©h thí©ɧ, có thể làm cho Thư Nhiên buông bỏ tất cả lo lắng, toàn tâm toàn ý ở bên Từ Thận.

Nghĩ đến biểu hiện muốn mạng người của Từ Thận, Thư Nhiên hít vào nhắm mắt lại, hất một gáo nước lên mặt.

Thư Nhiên tắm rửa xong trở về phòng ngủ, hai gò má ửng hồng, hai mắt tựa hồ đã khóc một lần. Đương nhiên cậu không có khóc, bởi vì nhiệt độ quá cao, cậu bị nước nóng hun cho.

"Để anh." Từ Thận nhận lấy khăn mặt trong tay cậu, cẩn thận quan sát mặt cậu: "Vợ, nước nóng quá à? Mặt đỏ quá.”

Thư Nhiên trông như vừa mới bị bắt nạt, ngồi ở mép giường dạng chân, Từ Thận thấy vậy suy nghĩ vẩn vơ.

"Vậy à? Chắc là vậy đó." Thư Nhiên vừa tắm rửa xong, giọng nói lười biếng, tóc lòa xòa trước trán, nhìn qua rất ngoan ngoãn.

Da cậu vốn trắng, còn rất đẹp trai, tóc che, ngoan đến mức làm cho người ta mềm lòng.

Từ Thận lau tóc cho Thư Nhiên, khom lưng nâng cằm đối phương lên, đòi một nụ hôn thật sâu và dài, mãi cho đến khi nước mắt từ khóe mắt Thư Nhiên trào ra, hắn mới buông tay ra, chưa thoả mãn thở dài..

Một giây trước khi chia lìa, cả người Thư Nhiên đều run lên, chỉ vì tên hỗn đản Từ Thận này rất biết dụ dỗ cậu, đầu lưỡi tê dại.

"Em run ư?" Từ Thận cười khẽ, hôn khóe mắt cậu: "Mẫn cảm như vậy à?"

Hai tai Thư Nhiên nóng bừng, cảm thấy vành tai bên ngoài của mình nhất định đỏ đến bất thường.

"Khụ, em xuống nhà giúp chị em nấu cơm." Thư Nhiên đẩy vòng tay Từ Thận ra.

Hứa Thận còn chưa kịp nói chuyện cậu đã mở cửa đi xuống, cảm giác hai người ở trong không gian chật hẹp rất dễ xảy ra phản ứng hóa học.

Từ Thận cũng không có đuổi theo, chỉ ngồi xuống nhìn bóng lưng Thư Nhiên rời đi.

Trong phòng bếp, Chu Huệ dặn dò em trai: "Đi ôm củi về đi, em phụ trách nhóm lửa, chị nấu cơm."

"Vâng." Thư Nhiên đáp, đi tới dưới chân tường đặt củi trong viện, thấy củi bổ xong không còn nhiều lắm, nhiều nhất chỉ đủ hôm nay nấu cơm nấu nước.

Thư Nhiên ôm vào, hỏi: "Chị, chỉ còn ngần này thôi, sáng mai có đủ đốt không?"

Chu Huệ liếc mắt một cái: "Ít vậy là không đủ rồi."

"À." Thư Nhiên tự nhiên đi ra ngoài, hét lên phía ban công: "Anh Thận, trong nhà không có củi đốt, anh xuống bổ củi đi!"

Chu Huệ dở khóc dở cười, muốn đi ra ngoài túm lấy lỗ tai em trai mắng một trận, ăn ở đều quấy rầy người ta rồi, không thể tự mình động thủ bổ một cái sao?

"Tới đây." Từ Thận đã bị gọi xuống, hắn không cảm thấy có gì không ổn.

Biết hắn nuông chiều em trai mình, Chu Huệ cũng không tiện nói gì.

Từ Thận không có người nhà, có thể thật sự hợp ý với em trai mình, coi em ấy là em trai ruột mà yêu thương.

Có một người em trai đáng yêu như vậy, Chu Huệ cũng rất tự hào, nếu như có thể, cô ước gì tất cả mọi người đối xử tốt với em trai mình hơn.

Chỉ là lo lắng, nhân tình sẽ thay đổi, cho nên mình vẫn phải biểu hiện tốt một chút, không thể tất cả đều trông cậy vào người khác.

Bình thường mùa hè bổ củi, Từ Thận nhất định sẽ cởϊ áσ ra, để tránh mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng lần này nhớ tới lời Thư Nhiên không cho phép hắn cởi, hắn bèn không cởi.

Thư Nhiên đốt lò xong lặng lẽ đi ra xem Từ Thận bổ củi, Từ Thận rất chuyên nghiệp, một khúc gỗ to cột dày, dùng rìu bổ đôi dễ dàng.

Tư thế kia cũng rất là hiên ngang.

Thảo nào có một nhóm người thích xem video đàn ông chặt củi... đẹp trai thật.

“Muốn thử không?” Từ Thận dựng khúc gỗ đã chẻ đôi lên, liếc nhìn vợ đang đứng dưới gốc cây lựu nhìn mình.

"Không muốn." Bị bắt quả tang nhìn trộm, Thư Nhiên chắp tay sau lưng lắc đầu: “Em chỉ phụ trách nhóm lửa.”

Từ Thận cười cười, ngẫm lại cũng đúng, tay chân Thư Nhiên nhỏ bé như thế kia, củi ở nhà hẳn là Chu Cường bao thầu.

"Mấy cái cây củi này là anh đi chặt à?" Thư Nhiên hỏi.

"Không phải, mua ở chợ." Từ Thận tán gẫu với cậu.

"À." Thư Nhiên tò mò: " Người dân bán củi có thể tùy tiện tìm một ngọn núi chặt cây, hay là tự mình ký hợp đồng đầu núi mới được? ”

"Em không biết?" Từ Thận nghi hoặc nhìn Thư Nhiên một cái, nhưng vẫn giải thích: "Bình thường đều là đội sản xuất phân chia núi, theo phân. "Có một số người chia nhiều phân rồi lấy ra bán.

Giống như hỏi vấn đề không nên hỏi, Thư Nhiên vội vàng câm miệng.

Bổ cũng được nhiều rồi, Từ Thận buông rìu xuống, tạm thời dùng trước chỗ này.

Thấy hắn dừng lại, Thư Nhiên đi qua thu thập củi đã bổ xong, ôm vào phòng bếp để dùng sau. Để không làm vấy bẩn quần áo mới thay, cậu còn dùng một chiếc túi da rắn làm đệm.

Trần Khải nếu thấy cậu làm việc như vậy, răng hắn sẽ lại đau răng cho coi.

Trong phòng bếp, Chu Huệ đổ thịt mỡ đã cắt vào trong nồi, một mùi mỡ lợn lập tức bay ra.

Mỡ heo sau khi lọc sạch, cho vào nồi đậy nắp, mỗi lần nấu múc ra xào rau, rất ngon.

"Định tử, bưng qua." Chu Huệ làm việc rất gọn gàng, rất nhanh đã xào xong một đĩa đậu xanh xào mỡ lợn, màu sắc sáng bóng mê người.

"Vâng." Thư Nhiên giúp đỡ, bày cơm tối cho ba người: "Anh Thận, ăn đi."

"Đợi chị của chúng ta." Từ Thận nhìn con ong nhỏ cần cù, kéo ghế cho đối phương đến gần mình.

Thư Nhiên phát hiện ra, nhưng không nói gì.

"Tới đây, canh trứng cà chua." Chu Huệ cười mang món ăn cuối cùng lên, tuy rằng tổng cộng chỉ có hai món, nhưng rất ngon.

Thư Nhiên: "Chị vất vả rồi."

Từ Thận còn đang suy nghĩ, Thư Nhiên an ủi Chu Huệ, có thể nhân tiện để đến hắn hay không, không phải cố ý dò xét thói quen của Thư Nhiên, mà là ý tưởng này vừa chợt nảy ra trong đầu.

"Anh Thận bổ củi cũng vất vả rồi." Thư Nhiên chần chờ một lát, quả nhiên thêm một câu

"A, cám ơn em không bỏ mặc anh*." Từ Thận cười nói, không có tức giận, ngược lại cảm thấy rất thú vị, quan sát Thư Nhiên rất thú vị, nắm giữ quy luật của đối phương cũng rất thú vị.

( Gốc là Vũ lộ quân triêm: Nghĩa là đồng đều cả hai bên, không bỏ mặc ai.)

"..." Thư Nhiên có chút xấu hổ, nhưng phát hiện Từ Thận hình như không thèm để ý thì thả lỏng.

Không kể đến mối quan hệ kỳ quái của bọn họ, bầu không khí lại hài hòa đến bất ngờ.

Thư Nhiên lần lượt ăn cơm ở nhà ba và mẹ ruột của mình, cảm giác kia thật sự là... Như ngồi trên kim châm, không có thoải mái như hiện tại.

Không chỉ Thư Nhiên nghĩ như vậy, Từ Thận cũng nghĩ như vậy, hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.