Chương 35: 1

Hôm nay là ngày nghỉ, buổi sáng Từ Thận lười dậy nấu cơm, ngủ đến trưa mới đạp xe ra ngoài mua đồ ăn.

"Báo đây! Báo đây! Nhật báo Nam thị, hôm nay có tin tức lớn! "Người bán báo đi xe đạp ngang qua.

Bình thường Từ Thận không đọc báo, nhưng hắn nhớ tới Thư Nhiên lúc trước đã nói một câu: "Người làm ăn như chúng ta, phải đặc biệt chú ý chính sách cấp trên, đi theo chính sách cấp trên mới có thể ăn no."

Vì thế Từ Thận nhấc đầu xe, nhanh chóng quay về đuổi theo người bán báo kia, mua một tờ báo nhét vào trong giỏ xe.

Cách nhà không xa có một cửa hàng bánh bao, Thư Nhiên thích ăn bánh bao nhỏ và bánh rán của nhà bọn họ. Mỗi lần Từ Thận tới đều mua hai thứ này, còn có cả sữa đậu nành mới xay.

Nghe thấy ngoài cửa sân dưới lầu truyền đến tiếng chuông xe đạp, Thư Nhiên đứng lên rửa mặt, vài phút sau ngáp xuống lầu: "Anh Thận, hôm nay ăn gì? ”

Đáng ngạc nhiên là không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào, Thư Nhiên vừa nhìn, Từ Thận đang ở đó cầm một tờ báo thất thần, sắc mặt nghiêm trọng mà Thư Nhiên ít khi nhìn thấy, mày nhíu chặt, làm cho người ta không khỏi tò mò về nội dung của tờ báo.

"Dậy rồi?" Từ Thận hoàn hồn, cười với vợ đã đi tới bên cạnh: "Xem anh kìa, mải mê đọc báo quên đi lên gọi em. ”

"Chuyện gì xảy ra thế?" Thư Nhiên hỏi.

"Em xem." Từ Thận trực tiếp đưa báo cho cậu.

Thư Nhiên cầm lấy tờ báo trong tay Từ Thận, đập vào mắt là một tấm hình đen trắng chiếm nửa trang, trong đó hai nhân viên chấp pháp mặc đồng phục cảnh sát, áp giải một tên tội phạm trưng ra trước công chúng, trên cổ tên tội phạm đeo một tấm biển, bảng tên giấy trắng mực đen.

Phía sau còn có một đám tội phạm đang đứng chờ đợi để thị chúng, tất cả đều bị trói ngược hai tay, treo biển tên, tinh thần suy sụp, cúi đầu.

Nhìn vào tiêu đề lớn một lần nữa: cả nước nghiêm khắc chống lại tội phạm hình sự!

Với sự phát triển của xã hội, đất nước sẽ ngày càng tăng cường nỗ lực quét sạch cái ác, đọc kỹ nội dung của tờ báo, rõ ràng bây giờ đã bắt đầu thực hiện ở khắp mọi nơi.

"Đây là chuyện tốt." Thư Nhiên nói một câu, nghiêm khắc trấn áp tội phạm, nhân dân mới có thể an cư lạc nghiệp.

"Ừm, là chuyện tốt." Từ Thận trịnh trọng gật đầu.

Thư Nhiên nhìn Từ Thận: "Anh Thận, vừa rồi thấy vẻ mặt anh rất nghiêm trọng…em còn tưởng anh không thích." Đương nhiên đây là nói đùa, cậu biết Từ Thần nhất định không phải ý đó.

"Sao có thể chứ." Từ Thận lập tức phủ nhận, hắn không có không vui: "Chỉ là nhìn thấy một cái tên quen thuộc."

Hắn không quen, đơn giản chỉ là người quen thôi.

Thư Nhiên ngẩn ra, cũng đúng, Từ Thận trước kia lăn lộn trong xã hội, chỉ sợ quen biết không ít người đi ra ngoài lăn lộn.

Có vài người không quản được mình, thật sự phạm phải tội không thể tha thứ, lưới trời tuy thưa nhưng quốc gia đàn áp thì còn có thể trốn thoát sao?

"Có thể đăng báo thị chúng, hẳn là tử hình." Từ Thận nói, lúc nãy là có hơi cảm khái mà thôi, không phải đồng tình với những người này.

Im lặng một lúc hắn thở dài: "Không nói chuyện này nữa, ăn nhanh đi."

"Ừm..." Thư Nhiên há miệng, nhận lấy cái bánh bao hấp Từ Thận đưa đến bên miệng, trong tay vẫn cầm tờ báo kia đọc, đúng vậy, thời điểm này mức án rất mạnh, tình tiết nghiêm trọng sẽ tử hình.

Kết hôn cũng kết hôn rồi, cô còn sợ gì nữa.

Sợ duy nhất chính là nếu cha mẹ náo loạn, sẽ ảnh hưởng đến công việc của Trương Vân Sinh, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của Chu Huệ đối với cha mẹ, họ không có gan dám làm ầm ĩ.

"Chị, không nghiêm trọng như vậy đâu." Thư Nhiên trấn an, phân tích cho cô nghe: "Tính tình cha mẹ chúng ta, vừa nghe chị gả cho anh rể có khi vui vẻ ngất đi ấy chứ."

Chu Huệ vừa nghe, vội vàng nhìn phản ứng của Từ Thận, thuận tiện đá em trai: "Nói như thế nào đây? " Giờ đừng nói cái này, ngụ ý giống như làm nổi bật chuyện Từ Thận không tốt cỡ nào.

"Không sao." Từ Thận không thèm để ý, dù sao vợ nói, hắn là giỏi nhất.

"Vậy anh cần chuẩn bị những gì?" Trương Vân Sinh rất lo lắng hỏi, trước đó anh đã nghe vợ mình nói rất nhiều về cha vợ mẹ vợ, tâm tình vô cùng phức tạp.

"Không cần đâu. " Thư Nhiên nói: “Anh rể đến lúc đó tốt nhất nên nghiêm túc, đừng quá nịnh nọt với cha mẹ em, họ chỉ tới ăn vạ thôi."

"Không sai." Từ Thận chậm rãi thêm một câu: "Tốt nhất là mặc quân phục. ”

Thư Nhiên buồn cười, gật đầu: "Có thể sắp xếp.*

"Hiểu rồi." Hai vợ chồng Chu Huệ nhanh chóng đồng ý, sau đó mừng rỡ khôn xiết.

Bên này bốn người thương lượng xong, Từ Thận tỏ vẻ: "Vậy sáng mai anh sẽ xuất phát về quê đón... họ. "Bình thường nói với Thư Nhiên quen nói ba mẹ chúng ta, hắn thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng.

"Có cần tôi đi cùng không?" Chu Huệ hỏi.

"Không cần." Từ Thận chỉ chỉ Thư Nhiên:

"Hai chúng tôi đi là được rồi. ”

"Ừ..." Trong lòng Chu Huệ lúc này có một ít cảm xúc kỳ dị xẹt qua, nhưng không bắt được, chỉ cảm thấy có loại buồn bã, giống như em trai không phải của mình, cô cũng không biết loại cảm giác này từ đâu, không nghĩ kỹ: "Cũng được, tôi và Vân Sinh ở nhà chuẩn bị cơm trưa. ”

Hôm nay Thư Nhiên một mình tới làm khách cùng Từ Thận, cậu tương đối căng thẳng, bởi vì sợ cảm giác không khí mơ hồ giữa mình và Từ Thận quá mạnh, sẽ bị người khác nhìn ra.

May mà quan hệ của hai vợ chồng Chu Huệ đối với bọn họ đã có ấn tượng trước, sẽ không dễ dàng xảy ra biến cố.

Sau khi rời khỏi nhà anh rể, cả hai đều im lặng, sau khi Thư Nhiên muốn giải quyết chuyện với cha mẹ mình, có nên come out luôn với vợ chồng Chu Huệ hay không?

Trùng hợp, Từ Thận cũng đang suy nghĩ chuyện này, hai người bọn họ quá ăn ý, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đều nhất trí lựa chọn không lên tiếng.

Cơm phải ăn từng miếng một, mọi thứ phải làm từng việc một.

"Đúng rồi, đi ngân hàng một chuyến." Từ Thận nói.

"Ý, anh không nói em cũng quên luôn." Thư Nhiên từ suy nghĩ trở lại hiện thực, ngọt ngào khen ngợi bạn trai: "Trí nhớ của anh tốt, sau này coi anh như một bản ghi nhớ."

Từ Thận thở dài: "Tuổi còn trẻ đã quên, vợ anh thật đáng thương. ”

“?” Cái con người này trả thù mình đúng không? Thư Nhiên vỗ lưng hắn một cái: "Hay quên thì làm sao! Em có một bản ghi nhớ hình người, anh có không? ”

Từ Thận bật cười: "Vậy thì anh không có. ”

Bản ghi nhớ hình người? Một từ mới thú vị đã học được.

Thư Nhiên ở ghế sau nhếch khóe miệng, cười đến đắc ý, làm sao có thể để Từ Thận thắng khẩu chiến, trừ phi là một hình thức khẩu chiến khác…

Hai người đi tới ngân hàng, chuyển tiền chia cho cổ đông ra ngoài, hai phần còn lại là của bọn họ, chuyển về tài khoản của Từ Thận.

"Tất cả để ở chỗ anh?" Từ Thận chần chờ hỏi: " Không thì em mở một tài khoản, cho em tiết kiệm. ”

Thư Nhiên cũng không phải là người thấy tiền là sáng mắt, lắc đầu từ chối: "Không cần, em lười quản tiền. ”

Thật ra bây giờ cậu cũng không muốn quản lý tiền của công ty, nhưng hình như cho ai cũng không đủ thích hợp, Trần Sâm không có hứng thú, Trần Khải bất cẩn, Giang Phàm cũng không chút để ý, chỉ có Từ Thận cẩn thận nhất, nhưng Từ Thận quá bận, cuối cùng lại rơi vào tay cậu.

Từ Thận nhìn cậu: "Được rồi. "Không đề cập đến nữa.

Lần chia tiền cổ phần đầu tiên, không so đo ai làm nhiều hay ít, hoặc bất cứ điều gì, tất cả mọi người chia đều như nhau.

Phần tiền còn lại trong tài khoản công ty tiếp tục được tiết kiệm cho các chi phí hàng ngày.

Ngày mai hắn định đón cha mẹ Thư Nhiên vào thành phố, vì vậy Từ Thận đến nhà Giang Phàm lấy xe, sáng sớm hôm sau sẽ về quê.

Cuối thu không còn bận rộn mùa vụ, hai vợ chồng Chu Quốc Đống sáng sớm ra đồng, không đến gần trưa đã trở về.

"Ba, hôm nay đầu thôn có người bán thịt lợn." Lâm Tuyết Hoa nghênh đón: "Ba lấy ít phiếu để con đi mua thịt."

Chu Quốc Đống: "Để bé tư đi mua."

Chu Lan cõng em trai giặt quần áo, nghe vậy đứng lên lau tay: "Vâng."

Có thịt để ăn tất cả mọi người hạnh phúc.

Chu Lan cầm tiền đi mua thịt lợn cảm thấy chị dâu nhất định tức giận đến tái xanh mặt, không phải lỗi tại ai, nếu không phải lần trước ba đưa phiếu cho chị mua thịt, chị dâu lại vụиɠ ŧяộʍ đưa một nửa cho nhà mẹ đẻ, trong nhà cũng sẽ không phòng trộm.

Lâm Tuyết Hoa tức giận, chờ chồng cô trở về, níu hắn vào trong phòng trút giận: "Cả nhà các anh đề phòng em, gả vào nhà anh chả có một ngày tốt đẹp! ”

"Sao thế vợ?" Chu Cường vội vàng hỏi.

"Em bảo ba lấy phiếu đi mua thịt, ông lại bảo bé tư đi mua." Giọng Lâm Tuyết Hoa tủi thân.

"..." Chu Cường lúng túng nhất thời không dám nói với vợ: Còn không phải là bởi vì em có tiền án nên mọi người mới đề phòng em sao.

Bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, hóa ra Từ Thận đi ô tô đến đón cha mẹ bọn họ vào thành phố.

Lâm Tuyết Hoa vốn cũng muốn đi, nhưng đi nhà chồng Chu Huệ, nào có đạo lý chị dâu tới thăm cô nhỏ.

Vốn Thư Nhiên cũng không định mời bọn họ là được, trực tiếp chào hỏi hai vợ chồng Chu Quốc Đống, còn có Chu Lan: "Tiểu Lan cũng đi cùng đi. ”

Về phần hai em gái bảy tám tuổi còn chưa hiểu chuyện lắm, không tiện dẫn theo cùng đi nghe chuyện của Chu Huệ, lần này cũng không có dẫn theo các bé.

Hồ Kim Hoa rất yêu thương đứa con trai út, đã sớm ôm vào trong lòng: "Vẫn là bé bảy có phúc khí, bé tí mà đã có thể ngồi ô tô vào thành phố."

Biểu cảm Thư Nhiên hơi vặn vẹo, đây là kết luận gì?

Bây giờ thời tiết đã trở lạnh qua đêm, mọi người đã thay quần dài tay.

Khó có được một lần vào trong thành phố, mấy người Chu gia, lấy ra quần áo đàng hoàng nhất của mình, loại mà họ thường không mặc ở nhà.

Sắp tới sẽ nhìn thấy con gái đã gả ra ngoài được tháng, Hồ Kim Hoa do dự một lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi thăm con trai mình: " Bé ba, chị con còn giận không?"

Không có ai hiểu con gái hơn mẹ, Chu Huệ hai lần đều không chịu trở về, Hồ Kim Hoa sao có thể tin tưởng những lý do bịa đặt kia, chẳng qua là còn giận dỗi mà thôi.

Thư Nhiên: "Mẹ cũng biết chị giận à?"

Hồ Kim Hoa nghẹn: "..."

Nhưng mà rước mặt con rể, bà cũng không tiện nói gì.

"Đã qua lâu như vậy rồi, giờ chẳng phải sống rất tốt rồi." Giọng Chu Quốc Đống không lớn nói một câu, sao nào, thật đúng là muốn hận bọn họ cả đời sao?

Thư Nhiên không nói gì, hiện tại cậu rất rõ ràng, thuyết phục người khác hoặc để cho người khác nhận sai đều là một chuyện rất ngu ngốc, cách hiệu quả nhất là dùng hành động để trực tiếp đấu tranh cho lợi ích của mình, đặt tình cảm sang một bên trước.